Cho nên lúc mà hồi trước người nọ tìm đến ông ta hợp tác, ông ta mới nhanh chóng đồng ý. Người muốn làm việc lớn thì không nên để chuyện nữ nhi tình trường làm vướng bận. Quốc Nam không cam lòng, vậy lão già này phải giúp anh ta một phen rồi, nhà họ Tô thật sự rất chướng mắt.
Mấy năm nay ông ta cũng lục tục chuyển một ít của cải ra nước ngoài, bất kể như thế nào vẫn nên chừa cho mình một đường lui.
Ông ta không muốn nghĩ tiếp chuyện này nữa, tóm lại ông ta vẫn có thể chống đỡ được mấy năm. Nhà họ Lê vẫn còn chưa chuẩn bị xong để chào đón người chủ mới, ông ta không thể sốt ruột được.
Ông cụ Quý cuối cùng quay đầu lại nhìn Lê Quốc Nam, trong ánh mắt chứa đựng đầy sự phiền muộn.
Lê Quốc Nam ngày trước vẫn luôn ở nước Mỹ, hoàn toàn không có tình cảm gì với bà Nhung, lần đầu tiên gặp nhau sau năm năm mà lại bị làm phiền trong thời gian dài như vậy, bây giờ hai người ngồi cùng nhau mới xem như thoải mái nhẹ nhõm nói chuyện được.
Dự định đứng dậy, Lê Quốc Nam năm năm nay ở cùng với các loại dụng cụ trong một thời gian khá dài, vẫn cứ tiếc nuối không được tham gia phẫu thuật cho Tô Kiến Định, nhưng người đã khỏe lại rồi thì chính là niềm vui lớn nhất.
Lê Quốc Nam đã ba mươi tuổi rồi, năm năm không ở nhà ngược lại lại không bị thúc giục chuyện kết hôn. Con người đã đến đoạn tuổi tác này rồi, không có ai mà chưa từng bị đè nặng chuyện kết hôn chứ, vì thế anh ta cũng coi như là thoát được một kiếp vậy.
Bà Nhung cứ tròn xoe mắt lên nhìn Lê Quốc Nam, ba mươi tuổi mà khờ quá, ngay cả người mình thích còn chưa có, bà thở dài cười thăm dò: “Nam Nam à, con nói xem, con đã là người bôn ba nhiều rồi, đến cả một người con gái cũng chưa từng dắt về nhà, cháu trai của chị Vương nhà bên đã có thể khuấy nước tương được rồi. ”
“Mẹ” Lê Quốc Nam đang gọi bà, chỉ là hơi nhỏ một chút.
Anh ta biết, anh ta hiểu rõ tính cách của mẹ mình, nhìn thì thấy nhã nhặn lịch sự nhưng thật ra là đang nói đến chuyện hôn nhân của mình. Bà ấy cứ giống như phải đi ra ngoài cưới một cô gái về, sẵn sàng rao bán anh ra ngoài, làm như anh ta không thể cưới được một người vợ vậy.
“Mẹ cũng đã lớn tuổi rồi, Nam Nam à, nhân lúc mẹ còn có thể giúp con trông cháu thì nhanh chóng tranh thủ thời gian sinh một đứa đi, sau khi có cháu nội rồi thì mẹ sẽ không làm phiền con nữa”
Lê Quốc Nam ngả người trên ghế sô- pha, cười một cách thờ ơ, ánh mắt vừa lóe lên chợt tối lại: “Sao có thể chứ, con trai của mẹ có sức quyến rũ lớn như vậy mà, mẹ à, chuyện này mẹ đừng lo lắng nữa. .
Truyện Nữ Phụ
Con sẽ tự có cách, mẹ cứ yên tâm theo con ra nước ngoài chơi.” “Được, mẹ đều nghe theo con hết.
Đợi thêm một chút nữa gặp mặt cha con đi, hai người đã lâu rồi không…
“Không cần đâu mẹ à, bây giờ chúng ta đi trước đi, chân chờ sẽ xảy ra chuyện đó.” Lê Quốc Nam cắt đứt lời của mẹ, dìu bà ấy đi, đến ngay cả đồ đạc cũng không kịp thu dọn mà dắt bà ấy lên chiếc máy bay đi nước Mỹ.
Như là hòn đá ném xuống ao, lúc đầu chỉ gợn lên một ít sóng mà thôi. Lê Quốc Nam lẳng lặng dắt mẹ đi, trong chớp mắt đã rời khỏi.
Hoắc Hải Phong đang ở Châu Âu, người địa phương tính tình bài ngoại nên công việc của anh gặp nhiều khó khăn, tất cả sáu nơi đều cử người ngáng chân, không có việc nào được tiến hành thuận lợi cả.
Ban đầu chính là muốn đi ra bên ngoài để hiểu thêm một chút về tình trạng của mình, khó khăn càng nhiều thì ý chí chiến đấu của anh càng dâng cao, toàn bộ tâm huyết đều dồn vào phía trước cho nên anh không có nhiều thời gian để nghĩ đến Tô Kiến Định.
“Tổng giám đốc, chuyện anh giao tôi đã chuẩn bị xong rồi ạ” Lâm Tiến Quân gõ cửa đi vào, cúi đầu báo cáo.
Hoắc Hải Phong suy nghĩ một lúc rồi nói: “Cho anh nghỉ ba ngày, ba ngày sau quay về thu lưới” Lâm Tiến Quân gật đầu, quay người đi ra.
Đã rất lâu rôi không được nghỉ ngơi, Hoắc Hải Phong đứng lên đón ánh nắng mặt trời hiếm hoi, hơi nheo mắt dừng lại trên cửa sổ.
Thời gian vất vả bận rộn ngược lại trôi qua rất nhanh, anh không dám nghỉ ngơi, càng không thể nghỉ ngơi, chuyện chờ anh xử lý còn rất nhiều.
Màu vàng của ánh nắng chớp mắt đã biến mất, bên Châu Âu thời gian này chủ yếu là tiết trời âm u, toàn là mưa rơi tí tách.
Vốn dĩ có gương mặt anh tuấn nhưng bây giờ đã gầy trơ ra một ít xương gò má, bàn tay to thấy rõ xương cổ tay, anh nhắm mắt lại nhớ về qúa khứ, một cảm giác lạnh lão truyên đến tận xương cốt: “Quỳnh Thy, em nói xem, lúc em ở Hải Lý có phải còn lạnh hơn bây giờ gấp trăm ngàn lân không?
Em chờ một chút, chờ tôi giải quyết xong tất cả mọi chuyện rồi sẽ đi tìm em, cả một đời sau này tôi sẽ bảo vệ tốt cho em, không để em phải chịu ủy khuất như vậy nữa. Quỳnh Thy. ”
Anh thì thầm tự nói chuyện, nước mắt chảy xuống mũi xuống miệng, có lẽ là cắn chặt răng, trái tim bị sự hối hận bao vây khiến hắn cúi lưng xuống, lui vào góc phòng thở hổn hển.
Trong đầu hiện ra vô số hình ảnh, từng chút từng chút dày vò lương tâm anh, tự mình tra tấn chính mình, tự mình không thể tha thứ cho mình.
Lê Quốc Nam dẫn theo bà Nhung trên đường gió bụi mệt mỏi chạy đến nước Mỹ. Nhà của Tô Kiến Định mấy tháng nay trong nhà ít người, chỉ có hai bảo mẫu và một bảo vệ, lúc này Tô Quỳnh Thy đang ôm bụng tự mình quyết định.
“Em Thy, anh đã về rồi. Em có nhớ anh không?” Người chưa vào cửa đã nghe thấy giọng nói bay đến.
Tô Quỳnh Thy liếc nhìn: “Anh Nam, không phải anh đi rồi sao? Sao lại quay về nhanh vậy? Dì, dì cũng về đây rồi, nhanh vào trong nghỉ ngơi” Cô vội vàng phủi vụn bánh quy trên miệng, kéo căng lại chiếc váy, hai má đỏ bừng, cười cười để lộ ra hai má lúm đồng tiền.
Bà Nhung đi vào, lúc bà ấy còn đang suy nghĩ em Thy là ai thì một cô gái mang thai từ trong đi ra.
Bà Nhung liếc Quốc Nam, vội chạy lên đỡ Tô Quỳnh Thy: “Bụng cũng đã to như vậy rồi nên cẩn thận một chút, Quỳnh Thy ngồi nghỉ ngơi là được rồi, đều là người nhà cả, không cần khách sáo với dì” A, bà ấy ngược lại không biết lá gan đứa con trai của mình lại to như vậy, giấu người nhà, làm con gái nhà người ta bụng to như vậy.
Bà ấy vượt lên trước, liếc nhìn Lê Quốc Nam rồi quay đầu cười tươi vui mừng.
Lê Quốc Nam đứng ở cửa không được đếm xỉa đến, tay còn với ra không trung, sững sờ nhìn mẹ mình lật mặt nhanh quá.
Đột nhiên anh ta có thể hiểu được, gien pha trò cười trước mặt người quen của mình là ở đâu ra, thì ra là từ người mẹ của mình chứ đâu.
Nhìn thấy bà Nhung càng ngày càng nhiệt tình, Tô Quỳnh Thy ngồi ở ghế sô-pha vô cùng lo lắng.
Ánh mắt cô hướng về phía Lê Quốc Nam, không ngừng chớp chớp thắc mắc nhưng người nào đó vẫn đứng ngây như trời trồng.
Tính tình lúc mang thai vốn nóng nảy, lại thêm cả nhà lớn nhỏ đều đi theo cô, bây giờ đột nhiên Lê Quốc Nam đấn lại không thèm đếm xỉa đến cô khiến Tô Quỳnh Thy uất ức dâng trào: “Anh Nam, anh nói gì đi chứ?” Nhưng dù sao trước mặt mẹ của người ta cùng không được nói quá lời, Tô Quỳnh Thy dịu dàng kêu lên một tiếng, ánh mắt lại sắc như dao liếc qua Lê Quốc Nam.
“Ôi chao! Mẹ, mẹ ơi. Đây không phải là cháu của mẹ đâu. Mẹ yên tâm nghỉ ngơi đi, con không có to gan đến nỗi làm cho Quỳnh Thy bụng bự như vậy mà không cho cô ấy một danh phận đâu. Nếu mà như vậy thì anh Định đã sớm làm thịt con rồi” “Sắp qua năm mới rồi, nên mổ heo mừng năm mới rồi.. ”