Tô Quỳnh Thy cắn môi, nghĩ đến chuyện cần làm sau này, chỉ có thể miễn cưỡng cười gật đầu.
“Lát nữa đưa Hướng Minh đi gặp ông nội đi, bác sĩ nói có thể ông sẽ tỉnh lại” Hoắc Hải Phong lúc này đang cúi đầu, hoàn toàn không để ý tới sự khác thường của Tô Quỳnh Thy, khóe miệng anh đang mỉm cười, chậm rãi nói.
“Ngày mai trường học sẽ bắt đầu kỳ nghỉ mùa thu, em sẽ đón Hướng Minh đến ở cùng mình, vừa vặn có thể ở bên cạnh tiện chăm sóc ông nội”
Động tác trên tay lưu loát, Tô Quỳnh Thy đã xếp gọn quần áo vào va-li, sau đó cô nằm trên giường ngửa đầu nhìn anh.
“Tất cả nghe theo em. Dù sao thì chỉ ở mãi trong bệnh viện cũng không tốt, để thêm mấy ngày nữa anh sẽ đưa em và con về nhà”
Vết thương của anh khôi phục cũng khá nhanh. Mấy ngày nay mặc dù chân đau không có sức mấy, nhưng may mà có thể di chuyển được một chút. Sau khi bác sĩ đã kiểm tra kĩ rồi, phát hiện tốc độ khôi phục nhanh hơn mong muốn một chút, một tuần sau là anh có thể xuất viện rồi.
Chuyện này tạm thời anh chưa nói với Tô Quỳnh Thy, suy nghĩ muốn tặng cô một món quà bất ngờ, đưa cô gái nhỏ đi xem căn nhà đã được chuẩn bị tỉ mỉ, cũng không biết đã nhiều năm như vậy rồi, không biết cô có thích hay không.
“Hải Phong, anh không được hành động tùy hứng như thế. Bác sĩ nói khi nào anh xuất viện mới có thể đi được, biết không?” Tô Quỳnh Thy bĩu môi, không vui đi tới bên giường Hoắc Hải Phong ngồi xuống, hai tay nâng má, ngước mắt nhìn anh.
Hoắc Hải Phong cười khế một tiếng, xoa xoa gương mặt trắng nõn của cô, tâm trạng thoải mái hơn không ít. Đã nhiều năm như vậy rồi, người dám nói anh bốc đồng sợ là chỉ có một mình cô gái gan to bằng trời này.
Những người khác khi nhìn thấy anh đều bị anh làm cho run sợ.
“Yên tâm đi, bà quản gia nhỏ, có em giám sát, đương nhiên anh sẽ ngoan ngoãn nghe lời. Chỉ là hy vọng sau này em cũng ngoan một chút, nghe lời anh hơn một chút là được”
Cúi người, cái trán đụng vào trán cô, trong nháy mắt trong mắt Hoắc Hải Phong đã tràn đầy ý cười xán lạn, tinh thần vô cùng sảng khoái.
“Vậy anh ngoan ngoãn ở lại bệnh viện đợi em. Em về nhà một chuyến giúp Hướng Minh thu dọn vài thứ.” Tô Quỳnh Thy cười tủm tỉm cọ cọ chóp mũi của anh, đôi mắt cô hơi ướt, khóe mắt ửng đỏ, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được.
“Được, để tài xế đưa em về. Trên đường đi cẩn thận nhé, anh chờ em quay lại” Gãi gãi cái cằm mềm nhũn của cô, Hoắc Hải Phong nhéo mắt lưu luyến không muốn rời tay, đưa mắt nhìn cô đi xa.
Từng bước một giống như đi trên dây thép, chỉ cần hơi không cẩn thận thì sẽ rơi xuống vực thẳm. Tô Quỳnh Thy không nhịn được mà quay đầu nhìn thoáng qua, lúc này Hoắc Hải Phong đang ngoan ngoãn ngồi trên giường, trên gương mặt anh là nụ cười xán lạn hiếm có. Cô thấy vậy, hốc mắt nóng lên, nước mắt đột nhiên rơi xuống.
Tô Quỳnh Thy chật vật xoay người, ổn định bước chân đi tiếp, cho đến khi khuất khỏi tầm nhìn của người sau lưng, cô mới ngồi sụp xuống, vùi đầu vào đầu gốc, nước mắt rơi như mưa.
Đồng ý với yêu cầu của Trần Mộc Châu, đúng là lúc đó cô bị điên rồi. Bây giờ suy nghĩ lại, sao cô có thể cam tâm tình nguyện rời khỏi anh chứ? Chỉ cần nghĩ tới việc cả đời này có lẽ không gặp được anh nữa, tim cô đã đau như dao cứa.
“Cô Thy, ông chủ bảo tôi tới đón cô. Cô… Cô sao vậy?” Ở tầng hầm gửi xe đợi một lúc nhưng không thấy Tô Quỳnh Thy đâu, tài xế hơi không an lòng nên đi lên tìm.
“Không sao, hơi mệt chút thôi.”
Hoắc Hải Phong nhạy cảm như thế nào Tô Quỳnh Thy biết. Lỡ như chuyện hôm nay cô khóc ở đây bị rò rỉ ra thì sau này muốn làm gì cũng khó khăn.
Nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng xong Tô Quỳnh Thy cau mày, sửa sang lại mái tóc hơi xốc xếch, cô hơi cúi đầu xuống che đi hai mắt đỏ bừng, rồi đi về phía trước.
Tài xế hơi luống cuống đứng đó gãi đầu, nghĩ một lúc không nghĩ ra được gì, chỉ có thể đi theo cô.
Vào lúc này, Trần Mộc Châu đang trốn trong biệt thự oán giận. Tưởng rằng lần này có thể thuận tiện giải quyết Trần Tuấn Tú và Tô Quỳnh Thy, về sau có Trần Hiền che chở thì cô ta có thể sống ở Hải Phòng ổn hơn một chút. Không ngờ Trần Hiền cũng là một kẻ ngu ngốc, lại kéo theo cả mình vào, toàn bộ Phước Sơn bây giờ đã bị người khác thâu tóm, không có người chống đỡ cho, sau này cô ta phải sống ở Hải Phòng thế nào đây?
Huống hồ bây giờ Dương Minh Hạo còn đang truy tìm cô ta, chắc chắn Hoắc Hải Phong cũng sẽ không bỏ qua cho mình, đúng là đi bước nào cũng sai…
Không thể tiếp tục làm gì nữa, cô †a chỉ đành nhanh chóng thu dọn đồ, nhân lúc thế lực của Trần Hiền chưa hoàn toàn bị thanh trừng, nhanh chóng lên máy bay đi ra nước ngoài. Tóm lại, Dương Thừa Húc vẫn còn đang chờ cô ta, ở nước ngoài, công ty kia cũng đang chờ đợi cô ta, cô ta vẫn còn cơ hội.
Máy bay bay lên trời xanh, cùng lúc đó Hoắc Hải Phong cũng để cho người ta đẩy anh xuống sân hít thở không khí.
Nhà họ Trần rớt giá chỉ sau một ngày, Dương Minh Hạo bây giờ cũng là ốc không mang nổi mình ốc. Tập đoàn Sunrise lần này lại có thể mượn cơ hội để thu về lợi nhuận cho mình. Lũ sâu mọt trong tập đoàn cũng đã được dọn sạch, cổ phiếu cũng bắt đầu lên giá lại, chỉ cần Tô Kiến Định trở về, thì Dương Minh Hạo chẳng còn là mối lo nữa.
“Chủ tịch, chuyện bố con nhà họ Trần giết nhau anh có biết không? Đối với chuyện này anh có ý kiến gì không?”
Hoắc Hải Phong vừa xuống dưới sân đã bị một đám phóng viên vây quanh. Anh cau mày, chuyện được giải quyết xong, anh chỉ lo nghĩ đến đám gốc rễ kia, không muốn quan tâm đến đám người này, nên phấy tay bảo vệ sĩ đẩy bọn họ ra.
“Chủ tịch Phong, anh vội vã trốn tránh như vậy là vì chuyện này có liên quan đến anh thật sao? Có tin là chuyện tổng giám đốc Vũ Tuyết Phương chết có liên quan đến anh, đối với chuyện này anh có gì muốn nói không?”
Vừa lui ra sau một bước, đám phóng viên đó đã xông lên, trong chốc lát vây anh vào giữa.
Hoắc Hải Phong nhìn phóng viên vây chặt lấy mình, đột nhiên hối hận vì sao lúc đi xuống anh chỉ mang theo một vệ sĩ.
“Có việc gì thì liên hệ với luật sư của tôi. Bây giờ thì xin hãy nhường đường” Tâm trạng đang vui vẻ đột nhiên bị đám người này phá hỏng mất, sắc mặt Hoắc Hải Phong lại u ám, giận tái mặt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào đám người này. Cả người anh tỏa ra hơi thở tàn bạo, khiến bọn họ phải lui về sau ba bước, ai nấy cũng đều nhăn nhó, khó khăn dừng bước.
Cả đám người đưa mắt nhìn nhau, trong lúc nhất thời không biết nên hỏi thêm hay rút lui.
“Cút!” Thấy bọn họ còn chưa hết hy vọng, Hoắc Hải Phong hừ lạnh một tiếng, trong mắt anh vằn lên tơ máu, liếc mắt nhìn lại, ánh nhìn thâm độc khiến người ta phải lạnh gáy.
Anh vừa dứt lời, một đám phóng viên vốn đang vây quanh anh đột nhiên tháo chạy như ong vỡ tổ, trong nháy mắt đã không còn một ai.
“Chủ tịch, là do tôi sơ xuất, sau này sẽ không còn xuất hiện tình trạng như vậy nữa” Sau khi đám người đó tản ra, vệ sĩ đẩy Hoắc Hải Phong đi vào trong viện, anh ta cúi đầu xin lỗi, giọng nói nhãn nhịn.
“Còn có lần sau thì tự đi lĩnh phạt”
Hai tay để lên chân, sắc mặt Hoắc Hải Phong hơi u ám. Anh tựa đầu lên xe lăn, ngước mắt nhìn ánh nắng pha tạp trên tán cây, không rõ đang suy nghĩ gì.
“Chủ tịch yên tâm”
“Trở về thôi, chắc Quỳnh Thy cũng về tới rồi” Xuống đến đây còn phải gặp cảnh như vậy, trên trán anh đã chảy ra một lớp mồ hôi. Mặc dù ngày nào anh cũng sẽ được lau người qua, nhưng vẫn không thoải mái bằng được tắm rửa. Mặc dù thời tiết bây giờ không nóng lắm, nhưng Hoắc Hải Phong vẫn cảm thấy người mình dính dính khó chịu, đặc biệt là giờ còn ra mồ hôi, lại càng không chịu nổi.
Tô Quỳnh Thy trở lại biệt thự sắp xếp một ít đồ dùng bình thường trẻ con hay dùng, sau đó cầm lấy điện thoại của mình vụng trộm chạy ra ngoài từ cổng sau.
Cô và người kia hẹn nhau gặp mặt ở hồ nước cách cổng sau của biệt thự không xa, Tô Quỳnh Thy hơi hoảng hốt, trên trán bắt đầu thấm mồ hôi. Lúc chạy xuống, cô cũng không phát hiện ra điều đó.