*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trần Mộc Châu chậm rãi ra khỏi giường, mặc từng chiếc quần áo vào. Trong phòng không mở đèn, chỉ có ánh trăng bên ngoài chiếu vào qua ô cửa sổ, cô ta đứng bên cạnh giường cẩn thận quan sát người đang ngủ trên giường.
Một lúc lâu sau, ngay cả khi chính cô ta cũng không biết mình đứng ở chỗ này cố hẹn gặp lại. Vừa xoay người rời khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại, Dương Thừa Húc đột nhiên mở mắt ra, trên mặt nở nụ cười, trong mắt lại hiện ra một sự tàn nhẫn.
Bước xuống từ trên giường, ngồi tựa bên cửa sổ nhìn chằm chằm xuống phía dưới. Quả nhiên không lâu sau đó, một bóng dáng quen thuộc lọt vào tầm mắt của anh ta. Tuy rằng ánh đèn không sáng lắm nhưng nhìn thoáng qua anh ta cũng nhận ra đó chính là Trần Mộc Châu của anh ta. Dáng vẻ gầy gò nhỏ bé, trước đây rất nghe lời, mặc dù hiện giờ có phần không ngoan nhưng anh ta chắc chắn sẽ dạy dỗ cô ta thật tốt. Cập nhật chương mới nhanh nhất trên Truyện 88
Vốn tưởng rằng lát nữa anh ta có thể đi xuống bắt mèo con bỏ trốn, nhưng không ngờ cô ta lại đi loanh quanh trong sân, hoàn toàn không có ý định trốn ra ngoài. Dường như chỉ là hơi ngột ngạt nên ra ngoài hít thở không khí.
Không biết đi loanh quanh bao lâu, khoảng chừng nửa tiếng, cũng có thể là một tiếng, anh ta cũng không còn chú ý đến thời gian nữa, tất cả ánh mắt đều đặt trên người cô ta. Mãi cho đến khi cô ta ngồi lên một cái ghế nhỏ trong sân, hai tay chống cằm, cũng không biết cô ta đang nghĩ gì, cô ta như thế gần như suốt đêm, cho đến khi trời sáng rồi mới đứng dậy, quay trở về.
Hai người cứ như vậy, một người ở trên một người ở dưới, ngồi suốt một đêm.
Thừa lúc cô ta vẫn chưa quay lại, Dương Thừa Húc mím môi nhảy khỏi bệ cửa sổ, nằm vào trong chăn nhằm mắt lại thở đều, cho đến lúc bình tĩnh lại như thể đang ngủ, nằm yên ở đó.
Một lúc sau, cửa phòng khẽ vang lên, sau đó chăn bông được vén lên một chút, bên cạnh trũng xuống một mảnh. Hiển nhiên là Mộc Châu của anh ta đã trở lại, khoé miệng không giấu được nụ cười, sợ bị phát hiện nên anh ta dứt khoát giả vờ xoa người sang chỗ khác, nhân tiên kéo chăn bông theo mình, ngón tay vô thức nắm chặt lấy chăn bông, tâm trạng hiển nhiên là rất tốt.
Nằm xuống giường lần nữa, Trần Mộc Châu không ngừng nhìn chằm chằm vào động tác của anh ta. Cho đến khi anh ta xoay người đi, khoé miệng mới hiện lên một nụ cười nhàn nhạt. Giống như một con mèo vừa đi trộm đồ, nhắm mắt nằm xuống.
Cả đêm không ngủ, bọn họ đã buồn ngủ rồi, nhắm mắt lại, hai người nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Từng giờ trôi qua, ngày hôm sau trước khi trời tối, Tô Kiến Định và Công tước Otto lần lượt đến nhà. Họ giống như những kẻ chạy nạn, không những đen hơn mà còn gầy gò hốc hác. May mà trạng thái tinh thần của họ không tệ lắm, nếu không sẽ khiến người ta lo lắng đến chết đi sống lại.
"Giang Húc Đông đâu? Tôi sẽ đích thân đến gặp ông ta, tên nhóc thối tha phiền phức, cứ chết đi cho xong!” Vừa xuống máy bay, Công tước Otto đã gào thét đòi gặp người, dáng vẻ như một đứa trẻ chưa lớn không đạt được mục đích là không được, khiến cho những người có mặt không khỏi sửng sốt. Sau đó, Tô Quỳnh Thy bước đến với Tinh Hoà trên tay, mới có thể miễn cưỡng thuyết phục được ông ấy quay về nghỉ ngơi thật tốt.
Ba người lại ngồi trong phòng làm việc sau mấy ngày xa cách, lần này trên mặt không còn vẻ u sầu nữa mà là nụ cười không thể kìm lại được.
“Lần này Hải Phong làm rất tốt. Xem ra chuyện ở Mỹ cứ giao cho cậu thì tôi không phải lo!” Vỗ vỗ vai anh, Tô Kiến Định cười rất vui vẻ, vấn đề có thể giải quyết trực tiếp như vậy coi như cũng xả được cơn giận!
"Quả thực không tệ. Chờ thêm một thời gian sau khi Kiến Định quay về, toàn bộ công việc ở bên này đều giao cho cháu. Có thể ăn hết cả cái bánh hay không thì phải xem khả năng của cháu. Ông chỉ nhìn vào kết quả thôi. Ông hy vọng sẽ không hối hận về quyết định ngày hôm nay.”
Công tước Otto cũng vỗ vai anh ta, cho anh một lời khẳng định chắc chắn, sau đó ba người nói về việc chính.
"Người còn đang ở bệnh viện, hẳn là vẫn còn một hơi thở, Giang Húc Đông có thể trở về hay không còn xem gia tộc Húc Nhật lấy bao nhiêu để chuộc người. Ông ngoại, anh trai, hai người nghĩ như thế nào?” Việc đầu tiên chắc chắn là thảo luận về Giang Húc Đông, Hoắc Hải Phong trầm tư một lúc rồi nói.
"Người là do cậu bắt được, tất nhiên cứ tự mình xử lý, sau này không cần chờ chúng tôi trở lại, cậu cứ tự mình xử lý là được!”
Tô Kiến Định liếc nhìn Công tước Otto, cười nhẹ với ông ấy rồi sau đó quay đầu nói với Hoắc Hải Phong.
"Được rồi, trước tiên cứ làm như vậy đã. Tôi cũng đã bắt được Dương Minh Hạo, lần này tôi không định bỏ qua cho ông ta. Nhưng mà Dương Thừa Húc còn ở ngoài, chắc chắn sẽ nghĩ cách dẫn người đến, thật sự không được thì sẽ cử người đi giải quyết. Tôi điều tra được trong tay Abel đang cầm một thứ mà Dương Minh Hạo rất muốn có, nếu không thì lần này sợ rằng ông ta không đồng ý."
Vừa điều tra vừa giải quyết đồng thời có thể phát hiện ra nhiều chuyện cũng không dễ dàng gì. Tất nhiên là công tước Otto và Tô Kiến Định sẽ không nói gì với anh, nghe anh nói xong thì trái lại nhíu mày suy nghĩ sâu xa. Cập nhật chương mới nhanh nhất trên Truyện 88
Trong tay của Abel có thể nằm giữ nhược điểm gì của Dương Minh Hạo, mà có thể để một người yêu mạng sống như thế lại đến đây bằng mọi giá không tiếc thứ gì!
"Tạm thời không đề cập đến chuyện này. Gia tộc Húc Nhật không thể làm mưa làm gió trong thời điểm này. Kiến Định, con nghỉ ngơi một lát rồi thu dọn đồ đạc trở về đi. Trong gia tộc Otto có mấy ông già vẫn còn chăm chỉ, sau khi quay về nghĩ cách chiếm lại quyền trong tay bọn họ”
Mấy kẻ già sắp chết cứng đầu cứng cổ đó từ trước đến nay đều chỉ gây rắc rối cho ông ấy. Nếu như Yaren không hỗ trợ Abel kịp thời thì có lẽ gia tộc Otto vốn nổi tiếng đoàn kết đã gần như sụp đổ. Ông ấy đã già và không còn khả năng chỉnh đốn những chuyện này nữa.
"Ông ngoại đừng lo lắng, con đã để cho Chu Thanh điều tra, vài ngày nữa con quay về sẽ xử lý tốt chuyện đó."
Tô Kiến Định vừa nói vừa gật đầu.
"Được rồi, quay về nghỉ ngơi đi. Đã mệt lâu như vậy rồi." Công tước Otto cũng đã mệt đến nỗi không thể cử động được, có thể kiên trì đến lúc này cũng chỉ vì có phần lo lắng cho trạng thái của Tô Kiến Định mà thôi.
Suốt một quãng đường trở về phòng, lông mày của Hoắc Hải Phong không hề buông lỏng, cho đến khi nhìn thấy Tô Quỳnh Thy, anh mới miễn