Mục lục
Người tình bí mật của hoắc tổng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 73: Đau lòng




Không ngờ rằng khi anh vừa bước ra đã nhìn thấy cảnh tượng Tô Quỳnh Thy đang nằm trong vũng máu.



“Hình như Hoắc Hải Phong đã đến „ rồi…



“Người tới hình như là Chủ tịch của Tập đoàn Sunrise thì phải? Xem ra người phụ nữ kia nói mình đã bám được đùi của Chủ tịch Hoắc là sự thật…



Khoảnh khắc khi nhìn thấy Hoắc Hải Phong từ đằng xa, những người có mặt ở đó bỗng chốc biến mất một nửa, nghe đồn rằng người thừa kế của Tập đoàn Sunrise là người tàn nhẫn máu lạnh và luôn bao che cho người của mình, cho dù Tô Quỳnh Thy chỉ là người tình của anh, bị người vây đánh như vậy thì e rằng những người đó cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp gì.



Một tay anh ôm lấy Hướng Minh rồi sải bước đi tới với dáng người cao ráo cùng đôi chân thon dài, nhìn từ xa không thấy rõ tình hình bên trong mãi cho đến khi lại gần màu đỏ tươi chói lọi khiến đôi mắt anh cay xè.



Anh đặt Hướng Minh xuống rồi cẩn thận ôm Tô Quỳnh Thy dựa vào người mình với vẻ mặt lạnh băng.



Bầu không khí dường như trở nên đông cứng lại khiến cho những người xung quanh cảm thấy ớn lạnh.



Hoắc Hải Phong đau lòng ôm người lên: “Quỳnh Thy, tôi lại đến muộn rồi…”



Cô không khỏi thở phào nhẹ nhõm, †úm chặt vạt áo trước ngực của anh, cánh môi khẽ mở lại không phát ra được âm thanh nào cả, nhưng có thể nhìn ra được cô đang cố gắng giải thích chính mình bị oan uổng.



Cô không thể gánh nổi những tội danh này, chuyện này đúng là họa từ trên trời rơi xuống.



Sắc mặt Tô Quỳnh Thy tái nhợt cùng với mồ hôi lạnh không ngừng chảy ra.



Anh cau mày, lửa giận và sự đau lòng ngập tràn trong lòng nhưng bị anh cố gắng đè xuống, sau đó áp vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: “Không sao nữa rồi, tôi sẽ xử lý mọi chuyện ở đây, bây giờ tôi đưa em đi bệnh viện trước đã được không?”



Trong cơn mê man, cô nghe thấy tiếng còi của xe cứu thương vang lên bên tai cùng với giọng nói lúc gần lúc xa của Hướng Minh, hết thảy đều không được chân thật cho lắm, mãi lâu sau mùi nước khử trùng nồng nặc xộc vào trong khoang mũi khiến cô vô cùng khó chịu.



Từ sau khi nhà họ Tô xảy ra chuyện cô cực kỳ ghét mùi này, mỗi lần ngửi thấy nó thì có nghĩa là sắp xảy ra chuyện chẳng lành, khiến Tô Quỳnh Thy có chút sợ hãi cả người không ngừng run lên.



Cô được Hoắc Hải Phong đưa đến bệnh viện, ngay sau đó Tô Kiến Định chạy vội xuống lầu nghiến răng nghiến lợi túm lấy hai mẹ con nhà kia rồi dặn dò Chu Thanh nhốt họ lại trước, sau đó lái xe lao nhanh đến bệnh viện, suốt một đường đã vượt không biết bao nhiêu chặng đèn đỏ, chạy vội đến bệnh viện trước khi xe cấp cứu tới với đôi mắt đỏ hoe.



Tận mắt nhìn thấy trên người của Tô Quỳnh Thy gắn đầy các thiết bị máy móc, từng tiếng “tít, tít, tít” vẫn không ngừng vang lên, hơi thở của cô vô cùng yếu ớt nếu như không quan sát kỹ càng thì hoàn toàn không thể nhận thấy lồng ngực đang phập phồng hô hấp.



Tô Kiến Định nhíu chặt mày lại, nhanh chóng đẩy giường bệnh tiến về phía phòng phẫu thuật.



Trên người cô có rất nhiêu miệng vết thương, hôn mê vì mất máu quá nhiều cộng thêm phần đầu bị đập mạnh khiến cho hô hấp bị ngừng lại một lúc, vây xung quanh cô là mấy vị bác sỹ chuyên môn, Tô Kiến Định mở to mắt nhìn Tô Quỳnh Thy lại bị đẩy vào phòng mổ một lần nữa.



Hoắc Hải Phong vẫn luôn đi theo sau, tận mắt nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào của cô dần trở nên tái nhợt khiến lòng anh quặn thắt lại.



“Tôi muốn đi vào cùng với cô ấy” Anh không nhịn nổi mà chặn lại vị bác sỹ vào sau cùng, cơ thể căng chặt cùng với hai tay gắt gao nắm lại.



Ngay cả Tô Kiến Định cũng ngăn không được anh, đến cuối cùng thậm chí cả Viện trưởng cũng đứng ra nói chuyện cũng không khuyên nhủ được anh. Đôi mắt của Hoắc Hải Phong đỏ bừng giống như ác quỷ sắp mất kiểm soát bất cứ lúc nào, cứ nhìn chằm chằm vào nhân viên y tế cuối cùng họ cũng đành tùy ý anh.



Anh mặc quần áo khử trùng lên người dưới sự hỗ trợ của các bác sỹ rồi rửa tay sạch sẽ và đeo khẩu trang lên, cả người đều được khử trùng một lượt sau đó vội vã bước vào phòng phẫu thuật, khi vừa bước vào trái tim anh đau nhói như thể bị rạch ra vậy.



Người y tá đứng canh bên cạnh run rẩy giơ một tay lên muốn ngăn cản anh đang định tiến lên trước: “Anh Hoắc, anh chỉ có thể quan sát từ xa, nếu đến quá gần sẽ ảnh hưởng đến việc chữa trị của các bác sỹ”



“Được” Anh cố gắng nhịn xuống, giọng nói khản đặc gần như đã không thể phát ra âm thanh.



Anh tận mắt chứng kiến cơ thể gây gò của Tô Quỳnh Thy bị nảy lên mỗi khi các bác sỹ sốc điện tim, rồi lại nặng nề ngã xuống giường hết lần này đến lần khác.



Những thiết bị máy móc bên cạnh bàn mổ vẫn không ngừng kêu “tít, tít, tí, như thể những việc mà các bác sỹ đang làm bây giờ hoàn toàn không hề có tác dụng. Tay trái anh bất giác siết chặt chiếc nhẫn trên ngón tay của bàn tay phải, trong lòng vô cùng hối hận, các bác sỹ” “Được” Anh cố gắng nhịn xuống, giọng nói khản đặc gần như đã không thể phát ra âm thanh.



Anh tận mắt chứng kiến cơ thể gầy gò của Tô Quỳnh Thy bị nảy lên mỗi khi các bác sỹ sốc điện tim, rồi lại nặng nề ngã xuống giường hết lần này đến lần khác.



Những thiết bị máy móc bên cạnh bàn mổ vẫn không ngừng kêu “tít, tít, tí, như thể những việc mà các bác sỹ đang làm bây giờ hoàn toàn không hề có tác dụng.



Tay trái anh bất giác siết chặt chiếc nhẫn trên ngón tay của bàn tay phải, trong lòng vô cùng hối hận, trên mặt hay chân và thắt lưng thì không cần phải khâu, sau đó để cho y tá tỉ mỉ làm sạch và khử trùng rồi dùng băng gạc quấn lại. Khi được đẩy ra khỏi phòng mổ trông cô được băng bó không khác gì một xác ướp.



Sau khi Tô Kiến Định canh giữ bên giường nhìn thoáng qua một chút: “Giúp tôi chăm sóc Quỳnh Thy, tôi còn có chuyện phải xử lý” Kẻ đầu sỏ bây giờ vẫn đang bị nhốt dưới tâng hầm trong nhà, nếu Quỳnh Thy đã thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm vậy thì anh ấy cũng nên trở về để tính Sổ rồi.



Tô Quỳnh Thy cảm thấy mình dường như đã ngủ rất lâu đến nỗi não †rướng đau, từng cơn đau nhói tuy không dữ dội nhưng lúc liên tục lúc lại ngừng nghĩ mãi mà không thấy đỡ hơn.



Ngoài ra cô còn cảm thấy chóng mặt, buồn nôn cả người tê dại hoàn toàn không thể suy nghĩ được gì.



Cô mở mắt đầy mê mang, chỉ nhìn thấy hai người đàn ông một lớn một nhỏ đang nằm cuộn trên ghế sô pha cách đó không xa.



Sắc trời bên ngoài đã hơi hửng sáng, vừa vặn đủ để cho cô có thể nhìn thấy rõ vẻ mặt tiều tụy và tái nhợt của đứa trẻ, đôi mắt to tròn đỏ hoe ngậm đây nước mắt tủi thân.



Cô nở một nụ cười an ủi với Hướng Minh, cả người ốm yếu và xanh xao cuộn tròn trong chăn dường như đã yên tâm và thả lỏng hơn rất nhiều.



Băng gạc trên khuôn mặt cũng không có cách nào che lấp vẻ đẹp của cô, trông cô vô cùng xinh đẹp.



Hoắc Hải Phong đứng dậy bấm chuông gọi sau đó y tá và bác sỹ vội vàng chạy tới: “Nếu như đã tỉnh lại thì đã không còn vấn đề gì lớn nữa rồi, sau này phải chú ý chăm sóc bản thân, tốt nhất đừng để miệng vết thương trên người dính nước, cũng nhớ phải thay băng thường xuyên cho vết thương ở trán, lúc trước kiểm tra có tình trạng chấn thương sọ não vừa phải nên còn cần phải nằm viện để quan sát một thời gian”



Sau khi kiểm tra định kỳ một lượt, xác nhận Tô Quỳnh Thy không có vấn đề gì đáng ngại, bác sỹ mới dặn dò đôi câu rồi xoay người rời khỏi, còn y tá vẫn ở lại phòng bệnh giúp cô điều chỉnh lại tốc độ truyền dịch rồi kiên nhẫn lên tiếng: “Có thể sau đó cô sẽ có một số triệu chứng như chóng mặt buồn nôn,…Những triệu chứng này đều rất bình thường, theo những tình huống thường thấy thì tình trạng này có thể sẽ kéo dài khoảng nửa tháng. Vì vậy trong khoảng thời gian này cô không nên hoạt động trí óc quá nhiều, tập thể dục cũng cần phải được thực hiện một cách hợp lý không được quá mức, nếu cảm thấy có chỗ nào khó chịu thì phải dừng lại ngay lập tức.”



Cô y tá dặn dò một đống việc cần chú ý khiến Tô Quỳnh Thy nghe mà cảm thấy choáng váng, nhưng Hoắc Hải Phong đang đứng bên cạnh lại nghiêm túc nghiêng đầu lắng nghe vô cùng cẩn thận.



Cô gật đầu: “Cám ơn cô” Cô ấy mỉm cười với Tô Quỳnh Thy rồi xoay người rời khỏi.



Khi trong phòng bệnh chỉ còn lại ba người họ, cô vẫn còn chưa kịp nói gì thì cậu bé đã khó nhọc trèo lên giường bệnh, rồi cẩn thận tránh đi vết thương trên người của cô sau đó rúc vào trong lòng cô.



Mặc dù thân mình không thoải mái nhưng tinh thần đã khôi phục lại được phần nào, tuy vẫn còn rất yếu ớt nhưng vẫn có thể chịu được đứa bé đang dựa trong lòng.



“Mẹ ơi, hu hu..” Cảm nhận được sự nóng ấm trên vai mình Tô Quỳnh Thy thở dài, trong lòng thâm đánh giá một chút sức lực của bản thân rồi giơ cánh tay trái ôm lấy cậu bé vào lòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK