Ông ta đã già, không biết ông ta còn có thể sống được bao lâu, đến khi ông ta ngã xuống, không biết nhà họ Lê có thể trụ vững được bao lâu, nhưng cơ nghiệp trăm năm tuyệt đối không thể bị suy tàn trong tay ông ta. Cho dù thế nào cũng phải tiếp tục chống đỡ tiếp. "Chủ tịch Phong, chắc cậu đã đoán ra ý nghĩ của tôi. Tôi không yêu cầu gì khác, tôi chỉ hy vọng cậu có thể giúp đỡ nhà họ Lê. Những người khác trong nhà họ Lê tôi mặc kệ, chỉ cần cậu giúp Lê Quốc Nam là được rồi. Tôi cũng đã già rồi, không biết mình sẽ sống được bao lâu nữa, tình cảnh Lê Quốc Nam bây giờ...
Đến lúc này, ông cụ Lê mới thở dài không nói chuyện, cúi đầu nhấp ngụm trà.
Hoắc Hải Phong đương nhiên hiểu ông ấy ta ý gì, nhưng Lê Quốc Nam bên ngoài có Tô Kiến Định giúp đỡ, sau lưng có bà Lê hỗ trợ, nên tình hình dù thế nào cũng không đến mức kém, không cần phải đến lượt người không liên quan như anh tới nhúng tay.
Hoắc Hoài Phong mặt lạnh suy nghĩ hồi lâu vẫn không nghĩ ra, xoay bút, ngước mắt hỏi: "Ông cũng không thiếu người giúp đỡ, cho dù có tìm thì ông cũng nên tìm anh cả của tôi. Tại sao phải đi tìm tôi, một người không có khả năng tự bảo vệ mình?"
Từ khi biết rằng Lê Quốc Nam đã sống với Quỳnh Thy suốt năm năm thì địch ý của Hoắc Hải Phong đối với anh ta chưa bao giờ giảm bớt. Huống chi, lần trước vì cứu anh ta mà cô gái của anh đã bị ấm ức, anh không cố ý nhắm vào đã là kiềm chế lắm rồi.
Bây giờ lại còn muốn anh giúp anh ta, thật là hoang đường. "Tôi biết đúng là có chút ép buộc. Nhưng Chủ tịch Phong, cậu không thể chỉ nhìn một phía được. Mặc dù Lê Quốc Nam bây giờ trông không hiểu gì, nhưng nó thực sự có thiên phủ trên thương trường. Tôi hỏi được rằng cậu chỉ có mình Lâm Tiến Quân là phụ tả đắc lực, nhưng phụ tá làm sao chỉ có một người, chỉ cần cậu chịu bồi dưỡng thì Lê Quốc Nam nhất định sẽ là phụ tá thứ hai của cậu." Đây là một cơ hội, cơ hội để nhà họ Lê phát triển, ông cụ Lê không muốn bỏ cuộc.
Quả thật là Tô Kiến Định hơn Hoắc Hải Phong không ít, nhưng đặc tính của gia tộc Otto cũng đã làm Lê Quốc Nam mất đi cơ hội sau này quay lại điều hành nhà họ Lê, chỉ với điều này hoàn toàn để ông cụ Thịnh bỏ đi ý nghĩ này trong đầu.
Nhưng Hoắc Hải Phong không giống vậy, Hoắc Hải Phong không thích Lê Quốc Nam, nhưng nếu thật sự tiếp nhận thì anh nhất định sẽ coi như tâm phúc mà bồi dưỡng. Chỉ cần có thể chịu đựng được mấy năm đầu, khi Lê Quốc Nam rèn luyện đủ thì trở lại nhà họ Lê là chuyện rất đơn giản. "Ông chắc cũng biết là tôi không thích Lê Quốc Nam. Cho dù là phụ tá đắc lực thì ông cũng chỉ muốn để anh ta ở bên cạnh tôi rèn luyện một chút, như vậy thì không cần. Anh cả cũng có thể giúp anh ta rèn luyện, chuyện này ông nên tìm anh ấy thì hơn."
Nói đến đây, Hoắc Hải Phong đã nghĩ tới ông ta muốn làm cái gì, ông ta nói một vẻ đường hoàng nhưng thật ra chỉ muốn dùng nhà họ Hoắc của anh làm bàn đạp để Lê Quốc Nam trưởng thành càng sớm càng tốt mà thôi.
Nếu là người khác, anh có thể nhìn vào mặt mũi của anh cả và Quỳnh Thy mà đồng ý, nhưng Lê Quốc Nam là tình địch của anh, để tình địch bên cạnh mình, còn giúp tình địch rèn luyện, trừ khi anh bị ngu, chứ tuyệt đối không thể làm chuyện như vậy. "Hoắc Hải Phong, có Quốc Nam ở bên cạnh cậu cũng không phải chuyện xấu. Bây giờ cậu không đồng ý thì tôi cũng sẽ không ép cậu. Ông nội cậu vừa mới rời khỏi trần thế, bây giờ có nhiều chuyện không tiện nói, cậu bình tĩnh trước một chút. Tôi đi trước, có chuyện gì cần có thể liên hệ với nhà họ Lê
Ông cụ Lê cũng không có ý định một lần mà làm chuyện này thỏa đáng, chống gậy đứng lên, không chút lưu luyến, quay người rời đi.
Tô Kiến Định lúc này đang đi dạo bên ngoài với Lê Quốc Nam.
Vào mùa đông, khu vườn rất tiêu điều, ngọn núi phía xa trông càng xám xịt, như có một tầng bóng đen vô hình bao phủ cả vùng, đè nén khiến người ta phiền lòng. “Cậu có biết lần này ông nội đưa cậu đến đây là muốn làm gì không?” Đi hết một đoạn đường, thấy sắp đi dạo hết khu vườn rộng lớn này, Tô Kiến Định thở dài, giả vờ vô tình quay lại nhìn anh ta rồi nói. “Tôi biết, anh Định, anh có biết ông nội muốn làm gì không?” Có lẽ bên ngoài trời quá lạnh, Lê Quốc Nam mặc hơi ít, hiện tại anh ta đang khóa chặt tay chân, mắt mũi đỏ lên vì lạnh, nhìn có vẻ như sắp khóc.
Sau khi hơn một năm điều dưỡng, anh ta trông đã khá hơn rất nhiều so với khi mới được cứu, ít nhất bây giờ cả người anh ta có thể nhìn thấy da thịt, không giống như trước đây, cả người da bọc xương, gầy như chỉ còn hai lạng thịt. "Ông ấy đại khái là muốn bán cậu cho Hoắc Hải Phong. Ý của ông cụ không sai, nhà họ Lê bây giờ không phải nơi cậu nên ở. Hiện tại gia tộc Otto có chuyện, trong lúc này tôi tạm thời không thể đưa cậu đi, tôi sẽ nghĩ cách để Hải Phong mang theo cậu, yên tâm đi."
Suy cho cùng, đó là món nợ mà anh ta phải trả, nên dù thế nào anh ta cũng phải trả lại. "Nhưng tôi không muốn đi theo Chủ tịch Phong, tôi luôn cảm thấy anh ấy không thích tôi."
Từ khi mất trí nhớ, tính bất cẩn của Lê Quốc Nam hoàn toàn biến mất, hiện tại anh ta lại nhát gan và trẻ con hơn. Anh ta vừa nói vừa vô thức vặn vạt áo, vẻ mặt đau khổ, không chỉ vậy, anh ta còn học cách muốn nói lại thôi. "Lê Quốc Nam. Cậu là đàn ông, ai dạy cậu ưỡn ẹo thể này?" Tô Kiến Định đánh bàn tay đang kéo vạt áo của anh ta, nhướng mày, không giận mà uy, làm thằng nhóc non nớt ngây người tại chỗ, thật lâu mới phản ứng lại.
Không ngờ anh ta nhìn bàn tay bị mình đánh đỏ bừng, nước mắt lưng tròng rơi xuống.
Thực ra cảnh tượng như vậy khá kinh khủng, một người đàn ông cao khoảng mét tám, ấm ức đứng tại chỗ, cúi đầu rơi lệ, lúc này không chỉ có nước mũi, mà cả mắt cũng nhanh chóng trở nên.
Tô Quỳnh Thy ở trên lầu không ngủ được, để cho Tôi Hướng Minh xem ngôi sao nhỏ, đứng trên ban công, ngẩng đầu nhìn thì thấy hai người đàn ông cao lớn đang đứng cùng nhau ở khu vườn cách đó không xa, tựa đầu vào nhau không biết đang nói cái gì, một trong đó dường như đang khóc.
Nhìn bóng lưng của hai người, Tô Quỳnh Thy luôn cảm thấy có chút quen mắt, cho đến khi người còn lại chỉ tiếc rèn sắt không thành thép khiển trách người bên cạnh, hai người mới ngẩng đầu lên, cô mới có thể nhìn ra chính xác hai người đàn ông bên dưới là ai.
Trong nháy mắt đó, cô có cảm giác vỡ mộng, ai có thể nói cho cô biết tại sao Lê Quốc Nam lại trở nên như thế này?
Lúc này cô cũng không quan tâm đến điều gì nữa, chạy xuống lầu, tay cầm chiếc áo khoác chần bông, vọt ra vườn, nhìn Lê Quốc Nam từ trên xuống dưới một lần, mới ngạc nhiên đứng bên cạnh Tô Kiến Định. "Anh, anh Nam bị bắt đi sao? Làm sao lại trở thành... bộ dạng này?" Bộ dạng nũng nịu này giống như một cô gái mới lớn, cho dù cô cố ý làm nũng với Hoắc Hải Phong thì cũng không phải thế này. "Trước tiên đem nó về nhà dạy dỗ cho tốt, đuổi về nhà họ Lê, trong đầu không có gì cả. Em cũng không phải không biết đám người nhà họ Lê có đức hạnh gì, cũng có thể là cố ý dạy xấu." Bộ dạng như vậy rõ ràng là đã học từ người khác, làm sao một người bị hỏng não lại có thể đột nhiên thành thế này.