Mặc dù tin tức không có đưa tin cụ thể là Hoắc Hải Phong nằm ở bệnh viện nào, vết thương ra sao, nhưng chỉ bốn chữ chưa rõ sinh tử thôi cũng đã đủ để hấp dẫn ánh mắt của người khác, đủ cho một số người bí quá hoá liều.
“Quản gia, chúng tôi không muốn gặp ông, Chủ tịch Phong đâu rồi? Ban quản trị có một số quyết định cân cậu †a tự xem.”
Quả nhiên chưa tới ngày thứ hai, đêm hôm khuya khoắt đám người trong ban quản trị đã ngăn trước cửa phòng làm việc của Chủ tịch, bọn họ còn chẳng để ông Hoắc Vân Chánh vào mắt. Nhìn giống như cứ phải gặp Hoắc Hải Phong một lần vậy.
Quản gia nhìn chằm chằm đám người này, mấy chục năm trước bọn họ đi theo ông chủ dốc sức làm ăn, cũng xem như là anh em thân thiết với ông chủ. Nhiều năm qua ông chủ không quan tâm tới chuyện công ty, bây giờ bọn họ không chịu làm người dưới nữa rồi, bây giờ lại nhân cơ hội gây chuyện.
“Có lẽ các vị cũng biết Chủ tịch bị tai nạn đang nằm viện rồi nhỉ. Ông chủ đang ở bên trong, có chuyện gì thì các vị có thể đi vào nói với ông chủ. Ông chủ vẫn còn quyền quản lý chuyện của tập đoàn Sunrisel Hơn nữa các người cho rằng một trận tai nạn xe cộ có thể để cho Chủ tịch xảy ra chuyện ư? Các vị chỉ dựa vào một chút tin tức mơ hồ này mà dám gây chuyện ở đây sao?”
Trước kia Tinh Giang là trợ lý và thư ký của Hoắc Vân Chánh, bây giờ lại là quản gia của nhà họ Hoắc, cho nên khí thế của ông ta không thua bất cứ kẻ nào. Tinh Giang đứng ngay cửa rồi nhìn chằm chằm vào đám người kia với vẻ lạnh lùng.
Bọn họ tới cũng nhanh quá đấy, giống như là đã biết cậu chủ không thể tới công ty trong thời gian ngắn vậy.
Điều này khiến cho người ta không thể không nghi ngờ phía sau có người giở trò.
“Ông không cần đứng đây nói mấy lời này, lúc Hoắc Vân Chánh còn trẻ thì còn có tác dụng, mấy người chúng tôi cũng là cấp dưới của ông ấy. Nhưng mà đó là lúc trẻ, bây giờ ông ấy già rồi, mọi chuyện cũng đã khác rồi. Chúng tôi cũng chỉ là quan tâm tới tình trạng sức khỏe của Chủ tịch Phong mà thôi, nếu thật sự Chủ tịch không đứng dậy nổi thì chúng tôi tạm thay chức Chủ tịch cũng được! Dù sao công ty này thì mọi người ai cũng có một phần, chúng tôi cũng muốn tập đoàn Sunrise càng ngày càng phát triển.
Một ông già hiểu chuyện trong đó vội vàng mở miệng, câu nói này của ông ta lại càng tiếp thêm lực lượng cho những người còn lại.
“Mọi chuyện trong tập đoàn Sunrise đều tạm thời do ông chủ xử lý, cái khác không thể trả lời!”
Có một số việc có một là sẽ có hai, bọn họ chạy tới uy hiếp dụ dỗ chỉ vì một chút gió thổi cỏ lay, nhưng nếu mình thuận theo thì sợ rằng lần tiếp theo không chỉ là la hét ngoài miệng thôi mà là trực tiếp ra tay cướp vị trí Chủ tịch.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều ngăn trước cửa văn phòng Chủ tịch.
Cho tới khi có một giọng nói vang lên.
“Hiếm khi nào náo nhiệt như hôm nay, ông Giang cũng không cần ngăn cản nữa, mọi người vào đi.”
Hoắc Vân Chánh mặc một bộ đồ tây màu đen, tóc chải chỉnh tề, lưng ông ta có chút gù, nhưng sắc mặt hồng hào. Cho dù cơ thể không cao lắm nhưng khí thế mạnh mẽ trên người ông ta cũng khiến mấy người ở đây không thể khinh thường.
“Ông chủ Tinh Giang lên tiếng, trực giác nói cho ông ta biết là đám người trước mặt này sắp toi đời rồi. Những người dám khiêu khích ông chủ năm xưa bây giờ vẫn còn đang ở trong núi nào đó đào than kia kìa. Mặc dù trong lòng Tinh Giang nghĩ thế nhưng trên mặt ông ta không thể hiện ra một chút gì cả, ông ta đứng một bên rồi hơi cúi người xuống.
“Ông Chánh à, dù sao mấy năm trước ông đã giao tất cả mọi thứ cho Chủ tịch rồi, cũng xem như là giải ngũ về quê rồi. Vừa xảy ra chuyện là lại quay về, có phải là… Mấy người trong ban quản trị chẳng còn sợ Hoắc Vân Chánh nửa rồi, dù sao ông ta lâu lắm rồi chưa từng để ý tới chuyện của Sunrise, lúc này lại đột nhiên xuất hiện, nói không chừng còn không xử lý thuần thục bằng bọn họ nữa ấy chứ.
Mặt ngoài bọn họ khách sáo chẳng qua là cả nể đoạn thời gian kiếm ăn dưới tay ông ta mà thôi.
Hoắc Vân Chánh cũng thấy rất rõ điểm này, ông ta đã nhìn thấu bộ mặt thật của đám người này từ lâu rồi. Đều là những người sống trên thế giới này bằng kỹ thuật diễn xuất, đến cùng cũng chỉ là so ai diễn tốt hơn ai mà thôi.
“Tôi không hiểu lời của giám đốc Quý lắm, cái gì gọi là xuất ngũ vê quê.
Sunrise tóm lại cũng là của nhà họ Hoắc, năm đó cũng là do một tay tôi làm ra, tôi có nói là tôi đi sẽ không trở lại à? Mấy năm không gặp, năng lực không tăng nhưng gan lại to thêm nhiều đấy nhỉ”
Gương mặt vốn còn mang nét cười của Hoắc Vân Chánh bỗng trở nên nghiêm khắc, ông ta nhìn thoáng qua mỗi người có mặt ở đây, dường như là chỉ cần một ánh mắt là ông ta có thể nhìn sâu vào nội tâm của bọn họ vậy.
“Hay là giám đốc Quý cho rằng mình có năng lực tiếp nhận tập đoàn Sunrise?”
Hoắc Vân Chánh không những không giận mà còn cười, ông ta chỉ dùng một câu chặn họng tất cả mọi người có mặt ở đây.
Mà tất cả những cái này đều bị thư ký Lý đang trốn cách đó không xa nhìn thấy. Quả nhiên đám người này không thể nào đấu lại được Hoắc Vân Chánh.
Xem ra phải tìm cách khác.
“Ông… ông Chánh à, chẳng qua tôi thấy ông tuổi cao rồi nên lo lắng cho ông mà thôi. Nhiều năm qua tôi cũng dốc sức làm việc cho Sunrise, chẳng lẽ tôi còn không có năng lực tạm thời thay chức Chủ tịch một đoạn thời gian sao?”
Mặt của giám đốc Quý xụ xuống, ông ta trừng mắt nhìn chằm chằm vào Hoáắc Vân Chánh, tức giận tới nỗi run rẩy cả người.
“Nếu như giám đốc Quý đã có lòng tin như thế thì chi bằng bây giờ tôi để cho ông làm xem cảm giác làm Chủ tịch của Sunrise đến cùng là như thế nào?” Công ty không đồng lòng thì sụp đổ chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Nhân cơ hội này thanh lọc nội bộ cũng là một sự lựa chọn tốt. Huống chỉ bình thường có muốn ra tay với bọn ban quản trị này cũng không dễ, đây cũng thuận tiện cho ông ta hành động.
“Ông!”
Giám đốc Quý chỉ thẳng vào mặt Hoắc Vân Chánh, ông ta tức giận tới nổi mặt đỏ tía tai nhưng chẳng nói được cái gì! Ông ta đóng sập cửa lại rồi quay người rời đi.
Kẻ cầm đầu đã đi rồi, những người đi theo xem náo nhiệt kia cũng chẳng dám chờ lâu, dù sao thì Hoắc Vân Chánh vấn còn có uy. Không phải ai cũng dám to gan đối đầu với Hoắc Vân Chánh như giám đốc Quý cả, dù sao bọn họ cũng phải kiêng nể một chút.
“Ông chủ, vẫn nên để Chủ tịch Định tới giúp mấy phần thì hơn, dù sao sức khỏe của ông…
Tỉnh Giang nhìn đám người kia rời đi thì vội vàng lên đỡ Hoắc Vân Chánh rồi quay về văn phòng.
“Không sao, tạm thời vẫn chưa cần tới cậu ta, có lẽ cậu ta cũng đang rất hỗn loạn, có rất nhiều chuyện chờ cậu ta đi kiểm chứng. Nếu như nhanh tay nhanh chân thì một tuần sau có lẽ tôi còn chẳng cần ra mặt, đám người kia sẽ không dám nhúc nhích nữa đâu…
Cháu ngoại của công tước Otto, cho dù thế lực của Dương Minh Hạo ở Hải Phòng có lớn tới đâu cũng không dám đối đầu trực diện, Hải Phòng cũng sắp thay đổi rồi…