*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thu xếp ổn thỏa cho cô vợ nhỏ của mình xong, Hoắc Hải Phong cúi đầu nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cô, sau đó đứng thẳng người dậy, tắt đèn đi ra khỏi phòng.
Phòng ngủ của hai người được thiết kế ở tầng hai, còn phòng làm việc riêng thì ở tầng ba. Hoắc Hải Phong quen đường quen lối đi thẳng lên tới cửa phòng, đưa tay gõ cửa một cái rồi đẩy cửa đi vào.
“Đến rồi à.” Tô Kiến Định đang ngồi sau bàn đọc sách xử lý công việc không hề ngẩng đầu lên, chỉ nói với anh một câu rồi tiếp tục chuyện mình đang làm dở.
Dù sao nơi này cũng là nhà của mình, Hoắc Hải Phong rất quen thuộc với không gian ở đây. Anh tiện tay lấy một quyển sách trên giá rồi ngồi xuống ghế sô pha đơn, vắt chéo chân im lặng ngồi đọc sách.
Bầu không khí trong phòng làm việc yên tĩnh trở lại trong nháy mắt, chỉ còn lại âm thanh lật sách “Loạt soạt”, bỗng nhiên lại có vẻ dễ nghe.
Sau một khoảng thời gian yên tĩnh kéo dài, Tô Kiến Định cuối cùng cũng buông bút xuống, đưa tay lên nhéo nhéo ấn đường. Anh ấy nhìn Hoắc Hải Phong ngồi cách đó không xa một chút, đứng dậy khỏi bàn đọc sách rồi đi tới ghế sô pha khác bên cạnh Hoắc Hải Phong, ngồi xuống, sau đó tự rót cho mình chén trà, uống một ngụm, một lúc sau mới mở miệng nói:
“Chuyện của Abel, cậu muốn biết cái gì tôi cũng có thể nói cho cậu biết. Mấy ngày nữa tôi sẽ dẫn Quỳnh Thy về nhà một lần, lần này nhất định phải đi. Chẳng phải riêng gì Abel, mà ngay cả mấy đứa con khác của ông ngoại sợ là trong khoảng thời gian tới sẽ không chịu ngồi yên một chỗ nữa.
Tô Kiến Định nghiêng người đặt chén trà trong tay xuống bàn, rồi anh lại chợt nhìn xuống mấy viên gạch dưới chân mình, thở dài.
“Tôi không đồng ý để anh đưa Quỳnh Thy về, quá nguy hiểm. Huống chi nơi Abel ở căn bản không phải là châu Âu, công tước Otto không thể duỗi tay tới được nữa. Anh cho là tôi sẽ yên tâm để Quỳnh Thy đi theo anh sao?” Cập nhật chương mới nhanh nhất trên Truyện 88
Dù sao thì cũng là những người mà Tô Quỳnh Thy đã đặc biệt tìm hiểu qua, tối thiểu là có một số tin tức bọn họ vẫn biết rõ ràng.
“Hải Phong, cậu phải biết một việc”
Tô Kiến Định hít sâu một hơi, mặc dù anh ấy biết Hoắc Hải Phong có thể sẽ ngăn cản bọn họ, nhưng cũng không ngờ phản ứng của anh lại dữ dội như thế này. Ngừng lại chốc lát, Tô Kiến Định lại nói tiếp: “Nếu lần này chúng tôi không đi, thì lần sau, những người tới tìm sẽ không còn dễ đối phó như vậy nữa. Theo thực lực của chúng ta bây giờ, muốn đối đầu trực diện với bọn họ là không thể nào.”
“Huống hồ, phía sau tôi và Quỳnh Thy còn có cả ông ngoại nữa. Cho dù bên kia muốn ra tay với chúng tôi thì cũng phải cân nhắc xem mình có thể chịu được hậu quả cho việc đó không. Nhưng tôi và Quỳnh Thy cũng không thể nào cứ trốn mãi sau sự che chở của ông ngoại được. Lần này, dù không muốn đi thì chúng tôi cũng phải đi."
Khoảng thời gian này, Tô Kiến Định cũng đã nghĩ đủ loại biện pháp. Nhưng suy đi tính lại, lần này bọn họ vẫn nhất định phải tới đó xem xét một chút. Ông ngoại không thể lúc nào cũng bảo vệ bọn họ mọi lúc mọi nơi được. Nếu lần này bọn họ không đi, thì sau này bọn họ cũng chẳng còn một cơ hội nhỏ nhoi nào nữa, mà thay vào đó, thứ chờ họ chính là tai họa ngập đầu. Hậu quả lớn như vậy, Tô Kiến Định anh bây giờ không thể tiếp nhận nổi, cho nên bất kể là thế nào, thì lần này bọn họ nhất định phải đi.
“Tôi đi cùng với hai người.” Nghe Tô Kiến Định nói như vậy xong, đôi lông mày của Hoắc Hải Phong nhăn chặt lại, sắc mặt chuyển sang màu xanh đen, từ trên xuống dưới có vẻ không vui. Ngay cả thói quen bắt chéo chân mà anh thích nhất cũng bị thu lại.
“Cậu phải ở lại nước Mỹ để ổn định, làm hậu phương vững chắc cho chúng tôi. Nếu như tôi và Quỳnh Thy đã đi một tuần mà còn chưa trở về, thì cậu phải nghĩ biện pháp để liên lạc được với ông ngoại tới cứu chúng tôi. Lúc đó, có lẽ ngay cả ông ngoại cũng không có cách nào để đảm bảo cho chúng tôi có thể nguyên vẹn thoát được ra ngoài. Cho nên, cậu chính là hi vọng cuối cùng của tôi và Quỳnh Thy. Hải Phong, cậu nhất định phải ở nhà chờ chúng tôi.”
Có một số việc, anh có đi thì cũng chẳng có tác dụng gì, mà ngược lại sẽ tăng thêm phiền phức, xảy ra nhiều chuyện khó lường, mà kết quả cuối cùng như thế nào thì cũng không có ai biết.
“Nhưng mà..."
“Không có nhưng mà gì cả. Hải Phong, cậu phải nhớ kĩ, cậu còn có hai đứa bé, cho dù thế nào đi nữa thì cũng là hai đứa trẻ mà Quỳnh Thy liều mạng sinh ra cho cậu. Cho dù cậu không suy nghĩ cho chúng nó thì cũng phải suy nghĩ cho Quỳnh Thy chứ! Mấy ngày nữa chúng tôi sẽ xuất phát, cậu ở nhà chờ tin tức của chúng tôi đi."
Vỗ vỗ lên vai Hoắc Hải Phong một cái, Tô Kiến Định thở dài đứng lên muốn rời đi, nhưng lại bị Hoắc Hải Phong đột ngột túm lấy ống tay áo.
“Nhất định phải bình an trở về, chúng ta còn có một con dã thú đang chờ phía trước. Trước có sói sau có hổ, bây giờ tình cảnh của bọn họ vô cùng tồi tệ. Cho dù bên cạnh có người giúp đỡ hết mình, nhưng không cẩn thận là có thể thua bất cứ lúc nào.
“Yên tâm, tôi nhất định sẽ đưa Quỳnh Thy về an toàn!” Tô Kiến Định lại cười cười, vỗ vai Hoắc Hải Phong một cái nữa.
Sau khi Tô Kiến Định đã đi rồi, trong phòng làm việc đã hoàn toàn yên tĩnh trở lại, cả căn phòng rộng chỉ còn lại một mình Hoắc Hải Phong và tiếng thở dốc hổn hển.
Trốn ở bên ngoài hơn một năm, Trần Mộc Châu đã dần quen với cuộc sống như hiện tại rồi. Sáng sớm khi mặt trời còn chưa mọc lên đã phải chuẩn bị xong xuôi đồ ăn sáng, để người nắm giữ kinh tế trong nhà là Dương Minh Hạo ăn, sau đó bắt đầu giặt giũ quần áo, dọn dẹp căn nhà không lớn lắm này. Ngay sau đó cô ta đã phải chuẩn bị cơm trưa, buổi chiều thậm chí còn phải làm thêm một vài công việc râu ria ngoài lề, buổi tối sau khi chuẩn bị cơm tối xong, đợi hai người đàn ông kia đi ngủ hết rồi, cô ta lại phải dọn dẹp mọi thứ trong nhà thật sạch sẽ rồi mới có thể đi nghỉ ngơi. Cập nhật chương mới nhanh nhất trên Truyện 88
Mỗi nửa đêm tỉnh lại trong giấc mộng, nhớ lại lúc trước, rồi so sánh với thời gian hiện tại, trong lòng cô ta lại cảm thấy vô cùng hối hận, hối hận muốn chết.
Người đàn ông đã hứa hẹn sẽ cho cô ta một cuộc sống thoải mái không phải lo nghĩ bây giờ cũng đã hoàn toàn sa sút tinh thần, suốt ngày ở nhà, có đôi khi cô ta còn phải bưng cơm lên chỗ anh ta thì anh ta mới miễn cưỡng ăn được mấy miếng, thái độ như bố thí cho cô ta vậy. Cuộc sống vô vị không nhìn thấy điểm dừng này khiến cô ta không thể nhẫn nhịn nổi nữa.
Lại một lần mở mắt ra đã thành hừng động ngày hôm sau, Trần Mộc Châu kéo thân thể mệt mỏi của mình ngồi dậy, xốc cái chăn hơi ẩm ướt lên. Cô ta chỉ cần kéo rèm cửa ra là có thể nhìn thấy một người đàn ông đứng cách đó không xa, nhàn nhã nhìn chằm chằm lên chỗ cô ta.
Là vệ sĩ được nhà họ Diệp phải tới để giám sát cô ta. Mặc dù một năm nay bọn họ đã không dám hành động gì nữa, nhưng những kẻ giám thị này vẫn đều đặn tới giám sát. Cô ta cười tự giễu một tiếng, bây giờ tình hình đã trở thành như thế này rồi, cho dù cô ta có muốn đi cũng chẳng đi đâu được, có gì mà phải giám sát chứ!
Rửa mặt xong, cô ta đi xuống dưới làm điểm tâm. Hiếm khi Dương Minh Hạo lại dậy rất sớm như hôm nay. Khi cô ta đi xuống tới nơi, đã thấy ông ta ngồi trong phòng khách đọc báo rồi. Chỉ là, so với một năm trước, thì bây giờ ông ta đã thay đổi khá nhiều. Dáng người vốn được luyện tập rất tốt bây giờ đã hoàn toàn biến dạng, bụng bia ưỡn ra, nếp nhăn trên mặt rất nhiều. Mới chỉ có một năm, mà nhìn ông ta đã già hơn không chỉ mười tuổi.
“Hôm nay cô không cần phải nấu cơm, đi lên gác thay một bộ quần áo tốt hơn một chút đi, rồi gọi Thừa Húc xuống đi. Ánh mắt ông ta nhìn thấy Trần Mộc Châu chuẩn bị vào bếp, bèn buông tờ báo xuống đứng lên, vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt lại hơi đảo qua chỗ người vệ sĩ đang đứng canh ngoài cửa.
“Dạ vâng, bố.” Trần Mộc Châu đã quen thuộc với giọng điệu ra lệnh này của ông ta từ lâu rồi, nên chỉ gật đầu một cái, không hỏi một tiếng. Cô ta quay người lại đi lên tầng, chỉ là lúc