“Loáng thoáng nghe được một chút, đại khái là Vũ Tuyết Phương còn có quan hệ với Chủ tịch. Bây giờ chỉ điều tra ra một số chuyện này, những chuyện khác tạm thời vẫn chưa rõ ràng!”
Điều tra tới điều tra lui thì sẽ xuất hiện rất nhiêu chuyện có quan hệ dính líu đến Dương Minh Hạo, mà phàm là chuyện có liên quan tới Dương Minh Hạo thì đại đa số sẽ không tra được lý do rõ ràng. Cứ như vậy, những chuyện như thế lặp đi lặp lại thành vòng tròn vô tận, câu đố cũng trở nên càng ngày càng nhiều.
“Đi xuống trước đi, mười giờ tối đưa Trần Mộc Châu tới đây” Hoắc Hải Phong vốn cũng không trông cậy anh ta có thể điều tra ra được chuyện gì, phất phất tay cho anh ta rời đi.
“Hải Phong, anh nói xem rốt cuộc Dương Minh Hạo muốn làm gì? Dương Thừa Húc thích Trần Mộc Châu đến như thế, ngay cả vê nước cũng phải dẫn theo, anh ta vừa quay đầu lại đã chia rẽ hai người bọn họ, mục đích là gì đây? Hơn nữa Trần Mộc Châu biết rất rõ Trân Tuấn Tú cũng không thích cô ta vì chuyện của dì Thẩm, còn có thể là hận cô ta thấu xương nữa. Tại sao cô ta còn phải cố tình đi gặp Trân Tuấn Tú một lần, rốt cuộc đám người này có mục đích gì?”
Nói tới nói lui, đầu óc Tô Quỳnh Thy đã hơi không suy nghĩ nổi nữa. Đám người này thật sự quá phức tạp, mỗi người đều có mục đích và suy nghĩ của riêng bản thân mình, chuyện mà họ làm càng làm cho người ta không tài nào hiểu được, quan hệ cũng phức tạp làm cho người khác phải đau nhức đầu óc.
“Nghĩ mãi mà không rõ thì trước tiên đừng nghĩ nữa, anh sẽ nói cho người ta đi điều tra chuyện của vợ Dương Minh Hạo. Đợi đến khi đã điều tra ra được tất cả manh mối, anh giải thích cho em sau được không. Chân đau quá thì em cứ đi ngủ trước đi, anh giúp em chỉnh sửa tài liệu một chút rồi.’
“Chủ tịch không xong rồi!” Hoắc Hải Phong còn chưa nói hết câu đã bị người trợ lý vừa mới đi không bao lâu ngắt lời.
Lần này anh ta thậm chí còn không kịp gõ cửa, trực tiếp xông vào, tiếng kêu rất khàn, sắc mặt trắng bệch.
“Nói!” Bị trợ lý đột nhiên xông vào kêu lên đến mức nhức đầu, gân xanh trên trán cũng nảy lên “thình thịch”, sắc mặt của Hoắc Hải Phong rất khó coi.
“Ông cụ Chánh ngất xỉu ở trong văn phòng, hiện tại đã được đưa vào phòng cấp cứu. Bác sĩ nói tình huống không quá khả quan, muốn anh đi ký đơn đồng ý phẫu thuật, nói phải lập tức phẫu thuật!” Người vừa mới được đưa đến bệnh viện bị trợ lý đang đi nửa đường trông thấy.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Dẫn tôi tới đó ngay!” Rõ ràng hết thảy đều đã tại hướng tốt phương hướng pháp trượng, tại sao vẫn xảy ra chuyện như thế. Anh cũng biết chuyện tim của ông cụ không được khỏe, lúc này trong lòng có chút luống cuống.
“Hải Phong, anh thả lỏng tâm trạng chút đi. Chắc chắn ông nội sẽ không sao đâu, em sẽ đưa anh tới đó ngay, trước tiên anh đừng hốt hoảng!”
Ban đầu đã định nằm xuống, Tô Quỳnh Thy nghe xong thì trong lòng hoảng hốt, lập tức nhìn về phía Hoắc Hải Phong, trong mắt tràn ngập đau lòng.
“Hiện tại chín mươi phần trăm sản nghiệp do Tập đoàn Sunrise đứng tên cũng đã bị đóng băng để điều tra. Bây giờ lòng người ở công ty bàng hoàng, toàn bộ Hải Phòng đã loạn. Sau khi ông cụ nhận được tin chưa được bao lâu liền bị phát hiện đã ngất xỉu ở văn phòng. Chủ tịch..
Trợ lý sốt ruột đến mức đầu đầy mồ hôi, giúp Tô Quỳnh Thy đỡ Hoắc Hải Phong lên trên xe lăn, vừa nói vừa đi ở phía trước dẫn đường.
“Chuyện này bắt đầu xảy ra từ khi nào? Không phải lúc trước tôi đã ra lệnh giấu ông cụ những chuyện sau đó à? Ai nói cho ông ấy biết?” Hoắc Hải Phong đã biết từ lâu chuyện sản nghiệp của Tập đoàn Sunrise bị đóng băng. Nhưng những gì Tô Kiến Định vào lúc đó đã được anh chôn ở trong lòng. Anh còn đang chờ trở về Tô Kiến Định sẽ bắt đầu phản kích ngay, thầm ém lại tin tức giấu diếm ông cụ Chánh, không ngờ rằng vẫn để cho ông biết!
“Buổi sáng hôm nay ông cụ đợi một mình ở trong phòng làm việc, sau khi ông Giang thấy đã đến giờ ông cụ ăn trưa đi vào thì mới phát hiện ra vấn đề. Bây giờ chúng tôi đang nghỉ ngờ là có người cho đưa tin ông cụ, nhưng tạm thời chưa tìm ra được chứng cứ!”
Ông cụ luôn ở văn phòng, rốt cuộc là bị chuyện gì kích thích hay là xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Bây giờ tạm thời vẫn chưa biết được rõ ràng lắm, chỉ có thể chờ ông cụ tỉnh lại mới hỏi rõ ràng được. Trợ lý liếc nhìn Hoắc Hải Phong nuốt một ngụm nước miếng.
“Chủ tịch, vừa mới xảy ra chuyện đã bắt đầu khống chế tin tức, nhưng từ sau khi ông cụ vào trong phòng cấp cứu, tin tức liền bùng nổ tràn ra ngoài.
Tạm thời chúng tôi vẫn chưa tìm được nguồn tin tức, nhưng hẳn cũng cùng một người đưa tin cho ông cụ. Bây giờ cổ phiếu của Tập đoàn Sunrise đang bắt đầu sụt giảm, theo xu thế này phá sản chỉ là chuyện sớm muộn!”
Lâm Tiến Quân cũng đang ngồi trên xe lăn, trên mặt còn đang băng băng gạc, đi song song với Hoắc Hải Phong đến trước cửa phòng cấp cứu, nói.
Từ sau khi tỉnh lại anh ta vẫn luôn chú ý đến tình hình của Tập đoàn Sunrise. Sắc mặt của Lâm Tiến Quân rất khó coi. Chủ tịch mới không có ở đó mấy ngày, đám người ở Tập đoàn Sunrise đã hoàn toàn làm vỡ lở mọi chuyện. Hiện tại ông cụ cũng đã nhập viện rồi, Chủ tịch không có ở đó, anh ta cũng không. Tất cả những người có thể ngăn chặn đám người nọ ở Tập đoàn Sunrise đều không có mặt, Tập đoàn Sunrise đang rất nguy hiểm.
“Tìm người phong tỏa tin tức đi, hiện tại tôi tạm thời chưa thể ra mặt.
Đưa tin tôi và Quỳnh Thy đã đính hôn rồi đi liên hệ Tô Kiến Định, hỏi một chút xem tình huống ở bên đó như thế nào, tìm người theo dõi gắt gao Trần Tuấn Tú và Trần Hiền. Dương Minh Hạo thì tạm thời không cần phải để ý đến!”
Xem ra chuyện sản nghiệp của Tập đoàn Sunrise bị đình công hơn nửa là do Dương Minh Hạo ở phía sau giở trò xảo quyên. Hiện tại Trân Tuấn Tú và Trần Hiền đang cấu xé lẫn nhau, chỉ cần quan sát, bảo vệ tốt thì hẳn bọn họ sẽ chẳng làm được trò trống gì, hiện tại mấu chốt đang ở ngay trên người Tô Kiến Định…
“Chủ tịch yên tâm, bây giờ tôi sẽ đi ngay!” Lâm Tiến Quân gật nhẹ đầu, phất tay ra hiệu người đứng phía sau đẩy anh ta đi nhanh lên. Anh ta mới tỉnh lại chưa được bao lâu, sức khỏe vẫn chưa ổn định lắm, chỉ có thể xử lý một vài chuyện quan trọng trước.
“Hải Phong, bây giờ em đã không còn là cô chủ nhà họ Tô. Hiện tại anh lan truyền rộng rãi ra tin tức chúng ta đính hôn còn có ích không?”
Ông cụ Chánh còn đang ở trong phòng cấp cứu, hiện tại dường như có lộ tin tức bọn họ đã đính hôn cũng không làm nên chuyện gì. Thậm chí, nếu như bị người có lòng dạ xấu xa lợi dụng để khiển trách Hoắc Hải Phong bất hiếu, đã đến lúc này rồi mà còn muốn kết hôn, mơ tưởng đến phụ nữ…
“Sau khi lộ tin ra ngoài, em mới có thể danh chính ngôn thuận đi giúp anh áp chế Tập đoàn Sunrise. Đám người biết chuyện này và Dương Minh Hạo đều không phải là những người dễ dàng từ bỏ ý định. Bây giờ ông nội đã thành ra như thế nay, anh không thể ra mặt trong thời gian ngắn, ngoại trừ em ra thì không còn ai nữa!”
Nhà họ Hoắc hầu như chỉ sinh con một, đến bây giờ trong nhà chỉ có hai đứa cháu, xem như là gia tộc có số người ít nhất, cũng là gia tộc giàu có nhất trong tất cả những gia tộc ở Hải Phòng.
“Em có thể làm gì? Hải Phong anh cũng biết mà, sợ là em sẽ không làm được?” TQT đại khái chỉ bằng một phần ba Tập đoàn Sunrise, mỗi lần đến cô đều đi đến mức toàn thân mệt mỏi đau nhức, căng thẳng đến nỗi suýt không thở ra hơi. Nếu phải tiếp quản Tập đoàn Sunrise, chỉ sợ cô thật sự không làm nổi.
“Quỳnh Thy, hiện tại anh đã không còn bất kì ai để tin tưởng. Nếu ngay cả em cũng không đồng ý giúp anh, Tập đoàn Sunrise sẽ thật sự xong đời.
Chẳng lẽ em đành trơ mắt nhìn Tập đoàn Sunrise phá sản sao?”
Rốt cuộc Tô Kiến Định ở đâu, khi nào trở về vẫn chưa có chút tin tức nào. Nếu bây giờ Tập đoàn Sunrise sụp đổ, anh và Quỳnh Thy đều không chạy thoát được. Cho nên dù có như thế nào, Tập đoàn Sunrise không thể phá sản vào lúc này được.
Tô Quỳnh Thy hơi sợ hãi, bên trong đôi mắt hạnh ở xa xa đã không còn sự vui vẻ như ban đầu, có chút mếu máo: “Nếu Hải Phong đã tin tưởng em thì em đành thử một lần vậy, nhưng anh định không đích thân ra mặt thật à? Dù anh vẫn còn ngồi trên xe lăn, nhưng sẽ không ảnh hưởng gì đến việc hù dọa những người nọ mà?”
Quản lý công ty cũng không phải chuyện cần sức lực, với đầu óc của Hoắc Hải Phong, dù có bị liệt nửa người cũng có thể xoay những người kia vòng vòng như dế. Để cô ra mặt e là vì vết thương trên người anh vẫn còn rất nặng, hẳn dáng vẻ không có gì như bây giờ là do anh đang giả vợ.