Chỉ khi phân tích kĩ càng một chút, mới phát hiện ra chuyện này có gì không đúng, dựa vào dấu vết để lại, mới đưa ra kết luận này. rồi, tôi đã nhìn sai rồi, quả nhiên anh Phong không hổ là Chủ tịch, chuyện thuốc giải tôi sẽ giúp anh giải quyết, bây giờ mời anh rời khỏi phòng tôi. Sau một hồi im lặng, Ôn Hàng Dương đen mặt, nghiến răng, nở một nụ cười.
Nếu như hai bên đã muốn chiến đấu đến cùng, anh ta cũng không có ham muốn xem kịch nữa. Mặt Ôn Hàng Dương không biểu cảm, bắt đầu đuổi người, đợi Tô Kiến Định đẩy Hoắc Hải Phong ra khỏi phòng, mới đột nhiên yếu ớt lên tiếng: “À đúng rồi, có thời gian thì đưa Nguyên Hải đến phòng tôi, dù sao sớm lấy được thuốc giải, tôi có thể sớm trở về để nạp thêm vợ
Mấy chữ cuối cùng, anh ta nghiến răng, mang theo ác ý. Hoắc Hải Phong nhếch môi, không hề quan tâm, chỉ cần lấy được thuốc giải, cứu được Quỳnh Thy, ân oán của người khác không hề liên quan đến anh. “Sao không nghĩ ra Vũ Nguyễn Hải là “vật chiếm hữu” của Ôn Hàng Dương nhỉ, tuy rằng có chút không đúng thể nhưng tôi nghĩ Ôn Hàng Dương không phải loại người như vậy” Rõ ràng nhìn như một người đàn ông bình thường, thế nhưng trong lòng lại loanh quanh như vậy. “Ôn Hàng Dương quá xem trọng Vũ Nguyên Hải, cũng quá hiểu anh ta, huống hồ ánh mắt không lừa được người khác, sự quan tâm của anh ta quá kỳ lạ, tuy rằng tôi còn có chút hoài nghi, nhưng cuối cùng tôi vẫn dứt khoát cược một phen”
Từng bước như đánh cờ, nếu như thật sự Ôn Hàng Dương không có cảm xúc ấy, lần này có lẽ đã gặp khó khăn, thế nhưng chỉ cần anh ta có một chút tình cảm, chuyện thuốc giải có thể dễ dàng giải quyết, kết hợp với những phân tích đằng trước, anh đã chắc được chín phần thắng, có thể thử xem. “Cậu đi nghỉ trước đi, mấy ngày nay ở bên Quỳnh Thy cũng mệt rồi, nếu không muốn nghỉ ngơi thì chơi cùng với Hướng Minh một chút!”
Từ sau khi Quỳnh Thy và anh cùng nhau biến mất, trạng thái của Tô Hướng Minh càng ngày càng đi xuống, tuy rằng Tô Kiến Định không nói, thế nhưng anh ấy đều để vào mắt.
Trẻ nhỏ quá nhạy cảm, có nhiều chuyện chỉ anh ấy nói cũng không có tác dụng gì, chỉ có thể nghĩ cách bù đắp ở phương diện khác. Bây giờ Quỳnh Thy vẫn đang hôn mê không tỉnh, những chuyện thế này chỉ có thể để ông bố lạnh như băng Hoắc Hải Phong đi làm, mong rằng có hiệu quả.
Liếc mắt nhìn người đang ngồi trên xe lăn, không ngừng tỏa ra khí lạnh, Tô Kiến Định thở dài một hơi, đẩy người về phía trước, mới có mấy ngày, số lần anh ấy thở dài chắc phải bằng một năm rồi...
Đẩy Hoắc Hải Phong đến phòng của Tô Hướng Minh, Tô Kiến Định chu đáo đóng cửa vào, dù sao cũng là bố con, anh ấy không sợ xảy ra chuyện, quay người đi xử lý việc khác.
Sau khi bị đẩy vào phòng, Hoắc Hải Phong ngây ra một lúc mới phản ứng lại, do dự trong khoảnh khắc, mới đi vào trong phòng. .
ngôn tình hoàn
Trong phòng được dọn dẹp rất sạch sẽ, một tấm ga màu xanh nhạt phủ trên giường, vách tường màu trắng tuyết không có đồ vật trang trí nào, đối diện giường có một giá sách, bên trên đó các loại sách được sắp xếp gọn gàng, phía bên phải giường là bàn học của trẻ em, lúc này Tô Hướng Minh đang ngồi ở đó, hai tay đặt ngay ngắn trên bàn, ngồi đối mặt với cửa, nghiêng đầu đánh giá anh.
Hoắc Hải Phong ho nhẹ một tiếng, không quan sát nữa, đi về phía cậu bé. “Bố, mẹ đâu rồi?” Tô Hướng Minh yên tĩnh ngồi trên ghế, hai mắt sáng lên chờ đợi.
Hoắc Hải Phong nghẹn lời, động tác ngừng lại, phản ứng lại rất nhanh, đến bên cạnh cậu bé, xoa mái tóc mềm mại của cậu bé, trong lòng mềm nhũn: “Mẹ bị bệnh rồi, bây giờ đang ở bệnh viện, bố đang định đi thăm mẹ, Hướng Minh có muốn đi không?”
Không nỡ giấu cậu bé, Hoắc Hải Phong hít sâu một hơi rồi quyết định đưa cậu bé đi cùng, dù sao chỉ khi tận mắt nhìn thấy mới yên tâm được, cho dù Quỳnh Thy vẫn chưa tỉnh lại, thế nhưng cô đã quay trở lại đây, chỉ nằm ở bệnh viện cũng làm người ta yên tâm hơn một chút. “Vậy thì đi nhanh thôi, chân của bố vẫn đau sao, khi nào mẹ mới có thể khỏi lại, bây giờ chúng ta nhanh chóng đi thôi.
Nghe Hoắc Hải Phong nói, Tô Hướng Minh híp mắt cười, nhảy xuống từ trên ghế, đi lên trước nằm lấy tay anh, vừa đi vừa nhảy nói, nhìn vô cùng vui vẻ. Bị cậu bé nắm tay kéo về phía trước, Hoắc Hải Phong bật cười, một tay điều khiển xe lăn đi theo, cố gắng để bản thân mình không liên lụy đến cậu bé. “Mẹ vẫn phải ở bệnh viện một thời gian nữa, thế nhưng trong vòng một tháng có thể về nhà, Hướng Minh có muốn đi đầu không? Đợi sau khi mẹ về, bố muốn chuẩn bị cho mẹ một lễ cưới thật lớn, Hướng Minh cầm hoa cho mẹ được không...
Hai bố con thao thao bất tuyệt từ biệt thự đi ra, Tô Kiến Định đứng ở cầu thang nhìn hai người biến mất sau cánh cửa, tâm trạng bỗng nhiên tốt hơn rất nhiều, xem ra anh ấy đã uổng công lo lắng rồi, thứ gọi là máu mủ ruột thịt, có lúc thần kỳ đến khó tin.
Lắc đầu quay người trở lại phòng khách, bây giờ anh ấy không ung dung được như Hoắc Hải Phong, còn rất nhiều chuyện còn chờ anh ấy giải quyết,
Thật ngưỡng mộ những người nhàn rồi, Tô Kiến Định lại tập trung vào công việc bận rộn của mình một lần nữa.
Cả đường cậu bé líu ríu nói chuyện với Hoắc Hải Phong, con đường vốn dĩ rất dài, cảm giác chỉ nháy mắt là tới, hai người một người tích cực nói, một người tích cực nghe, đến nơi còn có cảm giác quá nhanh. “Bố, bác nói đợi mẹ gả cho bố, có phải con sẽ đổi thành họ Hoắc, vậy thì con sẽ là Hoắc Hướng Minh sao?” Tô Hướng Minh gãi gãi đầu, nghĩ không ra, mẹ chỉ là giả cho bố mà thôi, tại sao mình lại phải đổi tên, nếu so sánh cậu bé vẫn thấy cái tên Tô Hướng Minh nghe hay hơn. “Nếu như Hướng Minh thấy không quen, có thể không cần đổi, chuyện nhỏ như vậy con có thể tự mình giải quyết” Đứa trẻ nhỏ rất ngoan ngoãn và hiểu chuyện, làm người khác vô cùng yêu quý, huống hồ cái tên Tô Hướng Minh cũng đã dùng quen rồi, anh không có ý nghĩ nhất định phải đổi họ, đương nhiên tùy theo ý của Tô Hướng Minh, tên của cậu bé thì để cậu bé quyết định theo sở thích của mình là tốt nhất. “Vậy thì được, cảm ơn bố, chúng ta mau đi lên đi, lâu lắm rồi con chưa được gặp mẹ.” Đã đến bệnh viện, Tôi Hướng Minh ngẩng đầu nhìn lên tòa nhà cao ngất, nuốt một ngụm nước bọt, kéo Hoắc Hải Phong vào trong.
Tô Quỳnh Thy ở tầng cao nhất, điều kiện rất tốt, mọi cửa vào đều có mấy tên bảo vệ cao lớn đứng ở đó, ngăn chặn mọi con đường để người khác lẻn vào đây. Toàn bộ tầng lầu đều yên tĩnh, chỉ có bác sĩ nghiên cứu số liệu đang đi lại.
Nắm tay Tô Hướng Minh đi lại gần, trong phòng bệnh vẫn không cho phép có người đi vào, thế nhưng cả một bên tường ở hành lang đã được thay bằng cửa kính, cho dù không thể đi vào, cũng có thể nhìn thấy người rõ người ở bên trong.
So với Frigiliana, các dụng cụ kim loại và ống dẫn được dán trên người của cô cũng nhiều hơn.