"Để đề phòng không có chuyện xảy ra, anh nhất định sẽ đưa Hướng Minh trở về an toàn, dù gì thằng bé cũng là con của anh, anh không thể để ai bắt nạt con của của chúng ta đâu!"
Làm sao cô có thể nói ra lời trách móc như vậy? Mặc dù trong lòng anh cũng rất lo lắng, nhưng Hoắc Hải Phong lại không hề có chút biểu hiện nào ra bên ngoài. “Em biết rồi!” Nói xong cô cúi đầu tựa lên cánh tay, Tô Quỳnh Thy nằm xuống, kéo chăn bông đắp lên người, mắt to chớp chớp nhìn anh, nhưng vẫn cố kiềm nén không chảy nước mắt, nhưng biểu hiện day dứt mà vẫn cố kìm nén khiến anh càng không thể chịu đựng nổi.
Ngay sau khi xoa đầu an ủi Tô Quỳnh Thy, Tô Kiến Định liền chạy vòng quanh núi, hôm nay thời tiết tương đối tốt, sáng sớm sương mù trên núi đều đã tan hết, anh ấy cùng với bảy tám người vệ sĩ đã mang theo đi suốt chặng đường, nhằm tìm kiếm người bên trong.
Mặc dù vẫn không tìm thấy ai, nhưng anh ấy đã tìm thấy chiếc cà vạt nhỏ của Hướng Minh theo hướng đi về phía bắc, góc vải màu xanh lam đã bị giẫm trong bùn, nếu không phải anh ấy quan sát cẩn thận, có lẽ anh ấy đã bỏ sót một đầu mối quan trọng như vậy rồi.
Buổi chiều phải nghiên cứu kỹ lưỡng xem phía bắc có cái gì, theo như sự hiểu biết của anh ấy về Trần Tuấn Tú và về ngọn núi này, chắc chắn phải có thứ gì ở hướng đó, cho nên bọn họ mới phải nhúng tay đi tới đó, theo tiến độ của bọn họ, anh ấy hoàn toàn không tính đến chỗ nào khác mà đi thẳng. Nhờ chiếc cà vạt nhỏ của Hướng Minh mà bước đầu anh ấy đã tìm được phương hướng đi, vì vậy việc tiếp theo đơn giản hơn nhiều.
Sau khi định ra phương hướng chung, Tô Kiến Định cho người tìm kiếm trên quy mô lớn để xem xem phía bắc kia có cái gì, chỉ cần có thể xác định được Trần Tuấn Tú ở đâu, thì việc tìm được chỉ là vấn đề thời gian, tuỳ theo nhân lực của anh ấy, hành động của anh ấy cũng sẽ nhanh hơn rất nhiều.
Đi bộ mệt mỏi, trở về biệt thự với tâm trạng rối bời, Tôi Kiến Định không thèm quan tâm đến hình tượng của chính mình nữa mà nằm dài trên ghế sô pha, thật lâu mới thả lỏng, ôm lấy hai chân dường như không còn là của mình nữa mà lê bước vào phòng tắm.
Hôm nay, tuy rằng mới lên núi được nửa ngày, nhưng so với ngày hôm qua còn bẩn hơn rất nhiều, bùn dính khắp người, ngay cả mặt cũng không tha.
Khi anh ấy vừa thu dọn xong, đã thấy Hoắc Hải Phong cùng Tô Quỳnh Thy ngồi trên ghế sô pha đợi anh ấy.
Việc hai người tới không có gì là ngạc nhiên, Tô Kiến Định vẫn chậm rãi đi tới, đi tới mép ghế sô pha, lúc ngồi xuống biểu tình trên mặt anh ấy nhất thời trở nên khó coi, nhưng lại bình ổn lại rất nhanh, nếu không phải Hoắc Hải Phong nhìn chằm chằm vào anh ấy, thì có lẽ cũng không phát hiện ra được. “Anh hai, đã tìm được Hướng Minh chưa?” Tô Quỳnh Thy chống tay lên tay vịn ghế sô pha, chăm chú nhìn anh ấy. “Đã có manh mối, trong thời gian ngắn sẽ tìm ra, đừng lo lắng, Hướng Minh mạnh mẽ và thông minh hơn em nghĩ rất nhiều, thằng bé sẽ biết cách tự bảo vệ chính mình. Chạm vào mái tóc mềm mại của em gái, Tô Kiến Định liếc måt. “Nhưng dù thông minh đến đâu thì thằng bé cũng mới chỉ năm tuổi, lúc em năm tuổi mới chỉ biết nghịch bùn mà thôi!” Lý do như vậy cũng không thể an ủi cô chút nào, nhìn thấy Tô Quỳnh Thy đã sắp rơi nước mắt, Hoắc Hải Phong thở dài, đè đầu nhỏ của cô vào lồng ngực mình, vòng tay ôm nhẹ vào lưng cô, ấm áp nói: "Hướng Minh thông minh hơn em nghĩ rất nhiều. Ước tính bộ não hiện tại của thằng bé có lẽ còn phát triển hơn nhiều!" Mặc dù những lời này đều là sự thật, nhưng bây giờ những lời này cũng không thể an ủi được tâm trạng hiện tại của Tô Quỳnh Thy, cô ôm lấy mặt ở trong lồng ngực anh mà cọ xát. “Anh còn đau chân không?” Hoắc Hải Phong buông lỏng tay để cô gái nhỏ của mình đi tới số pha bên cạnh, Hoắc Hải Phong quay đầu nhìn Tô Kiến Định, giọng điệu có chút bất cẩn, như là anh chỉ vô tình hỏi. .
Truyện Đô Thị
Tô Kiến Định sửng sốt một chút, anh ấy không ngờ anh lại hỏi một cách mờ ám như vậy, nhưng Hoắc Hải Phong đã phát hiện ra, mỉm cười gật đầu: "Còn hơi đau, bắp chân đau. Tôi đến tìm gặp bác sĩ vật lý trị liệu để cho họ xoa bóp một chút là không sao cả." “Anh hai, anh bị đau chân sao?” Sau khi được Hoắc Hải Phong nâng dậy, Tô Quỳnh Thy mới nhận ra có chút gì đó không ổn, có chút tội lỗi chui đầu ra khỏi ghế sô pha, đầu bù tóc rối, vẻ mặt sững sờ có chút đáng yêu.
Anh ấy không muốn cho bọn họ biết để rồi lo lắng, nhưng cũng không muốn che giấu để rồi bị phát hiện, anh ấy gật đầu, vươn đôi bàn tay to về phía trước, càng ngày càng xoa mạnh mái tóc rối bù của cô, khiến cô nhìn giống như một con điên.
Hoắc Hải Phong không chịu nổi, ra hiệu với cô, đặt người vào tay, dùng tay chải sơ một cái, cẩn thận giúp cô đứng thẳng người, nói với Tô Kiến Định: "Vì anh hai không thoải mái nên chúng ta tạm thời đi thôi. Tôi sẽ cử Trần Bắc và Thu Hằng lên núi, chỉ cần bắt được Trần Tuấn Tú, chúng ta nhất định sẽ tìm được thằng bé thôi."
Vốn dĩ việc này phải do anh chịu trách nhiệm, nhưng Tô Kiến Định lại thay anh đi, Hoắc Hải Phong tất nhiên không phải loại người không biết tốt xấu, nhưng muốn cảm tạ loại chuyện này không phải chỉ nói lời cảm ơn mà phải đi kèm với những hành động và sự hợp tác mới có thể khiến người ta cảm nhận được. “Vậy tạm thời để hai người bọn họ đi, nếu ngày mai vẫn không tìm được thì tiến hành theo kế hoạch ban đầu. Chân anh ấy đau đến mức không dám động vào, Tô Kiến Định nâng chân lên, nhưng anh ấy đã đánh giá quá cao bản thân, mặc dù anh ấy thường tập thể dục, nhưng leo núi là một công việc đòi hỏi thể chất, sau hai ngày leo núi liên tục, anh ấy cũng không nghỉ ngơi một chút nào, nên tự nhiên không thể chịu được rồi. “Anh à, vậy anh đi tìm bác sĩ vật lý trị liệu đi, em sẽ ngoan ngoãn đợi tin tức ở nhà!” Vào lúc này Tô Quỳnh Thy không dám làm khó Tô Kiến Định, cô cắn môi, cô quyết định trước tiên cứ ngoan ngoãn ở trong nhà, sau này kiếm cách trốn ra ngoài sau. “Ngoan ngoãn một chút, chúng ta còn lo lắng cho Hướng Minh hơn em nữa đấy.” Tô Kiến Định vừa nói vừa xoa cái đầu nhỏ của cô rồi định nhấc hai chân cứng đờ bước ra ngoài, phải cho người xoa bóp ngay, nếu không trong một khoảng thời gian ngắn cái chân này sẽ không khả lên nổi.
Vào thời điểm này, hầu như tất cả mọi người đều gấp rút đi tìm Tô Hướng Minh, nhưng bản thân cậu bé lại bị Trần Tuấn Tú trói vào cột đá trong hang động, đã hai ngày không ăn và chỉ uống nước hai lần giữa chừng, cổ họng khô khan, bụng cứ rên rỉ liên hồi, cảm giác đói cồn cào như bị con sâu ăn vào não, nó đắm chìm trong não, khiến cậu bé không còn sức để nghĩ chuyện khác.
Trần Tuấn Tú, người từ lúc cậu bé tỉnh dậy đã không thấy thì vào lúc này ông ta bước vào trong, mặc quần áo ướt đẫm, giống như đi qua bụi cỏ đầy sương, nhưng bây giờ đã là cuối thu, nơi nào còn có cỏ như vậy chứ... “Đứa nhỏ này tỉnh rồi sao, có muốn uống nước không?” Từ khi tới đây, Trần Tuấn Tú kiểm tra bốn lần một ngày, mỗi lần kiểm tra là nửa ngày, nhưng lần này đi bộ hơi xa, cho nên đến gần buổi chiều ông ta mới quay trở lại. "Con muốn ăn. Nếu ông không cho con ăn, con sẽ bị thương. Nếu con bị thương, bố mẹ sẽ khó chịu. Bố mẹ sẽ khó chịu đó. Dù có lấy con ra làm điều kiện, họ sẽ cố gắng tìm mọi cách khiến ông đau khổ. "
Dù đầu óc đã rối bời, nhưng có lẽ từ tận xương tủy cậu bé, cậu bé vẫn không quên đấu tranh vì quyền lợi của bản thân. “Nếu mày đã nói vậy, hôm nay tao sẽ cho mày ăn!” Đồ ăn vẫn còn đủ. Hiện tại ông ta đang ở trong hang một mình, nếu ngay cả đứa nhỏ cũng ngất đi thì cũng không ai trò chuyện với ông ta, thật sự sẽ rất nhàm chán.