Vậy mà lại lặng lẽ chết trong bệnh viện như vậy, phóng viên ào đến, chặn hết các đường mà ông cụ Hoắc và Tô Quỳnh Thy chưa kịp ra khỏi bệnh viện, hiện trường nhất thời không thể kiểm soát được.
May mà vệ sĩ của nhà họ Hoắc cũng coi như đông, sau khi Tô Kiến Định biết được việc này cũng cả đêm đưa Tinh Hòa đến đây, lúc này đã trên máy bay rồi, mọi thứ đều dường như không thể tin nổi, cũng giống như rất bình thường, bận rộn cả một buổi chiều.
Tô Quỳnh Thy cũng không biết mình đang bận cái gì, tóm lại là không muốn dừng lại, đợi sau khi trời tối, Tô Quỳnh Thy mới kéo đôi chân mỏi nhừ trở về phòng bệnh, nhìn Hoắc Hải Phong vẫn mở mắt nằm trên giường như cũ.
Ngược lại Hướng Minh, đã dịu đi rất nhiều, trong sắc mặt hồng hào hơn lúc mới đến đây rất nhiều, lúc này đang dựa vào tay Hoắc Hải Phong ngủ say, thậm chí thỉnh thoảng còn chép miệng một cái, rất vui mừng.
Tô Quỳnh Thy thở dài, tiến lên bế đứa trẻ đưa tới một phòng khác bảo người làm trông n, mình thì thu dọn một chút, cởi áo khoác ngồi xuống giường, dựa vào lòng ngực anh.
Cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ của người đàn ông, một chút hoảng sợ giấu sâu trong lòng Tô Quỳnh Thy mới biến mất một chút.
Từ sau khi Tinh Hòa xuất viện, hai người hiếm khi mới có không gian yên ổn như vậy.
Bình thường sáng sớm khi cô mở mắt thì Hoắc Hải Phong đã rời giường đến công ty lâu rồi, buổi tối thì sau khi cô ngủ anh mới mệt lử về nhà, về nhà hơn một tháng rồi, hai người chỉ gặp mặt nhau nói chuyện một chút vào bữa tiệc Tinh Hòa tròn một tháng tuổi.
Sau đó anh như một con quay vậy, bận rộn quay khắp thế giới, có lẽ là phải bù đắp đoạn thời gian anh ở bên cô. “Phong, không muốn nói với em cái gì sao? Rõ ràng khi em mang thai anh vẫn luôn ở cạnh em, đợi khi Tinh Hòa sinh ra, thì anh luôn ở công ty không về nhà, có phải sau khi em mang thai trở lên xấu xí, nên anh không thích em nữa đúng không?”
Tô Quỳnh Thy xoa cằm anh, nhéo nhéo một vòng mỡ thừa quanh bụng mình, miệng móp mép có chút ảo não. những lời này là không thích
Mặc dù biết lúc này nói hợp, nhưng cô vẫn suy nghĩ lung tung, đúng lúc bây giờ cũng không biết nói cái gì, lời luôn giữ trong lòng tất nhiên cũng sẽ buột miệng mà nói ra thôi. Nhìn thấy cô gái nhỏ của mình oan ức, mặc dù Hoắc
Hải Phong vẫn là dáng vẻ mặt không cảm xúc, nhưng hai tay đã vô thức ôm lấy eo cô, quay người vùi đầu mình vào trong lòng cô: "Không phải, đợi anh bận nốt khoảng thời gian này rồi ở cũng em được không?”
Anh mất quá nhiều thời tinh thần và thời gian để chăm sóc khi cô mang thai, mặc dù công ty vẫn hoạt động tốt, nhưng hầu hết đều là do Tô Kiến Định giúp anh trông coi, muốn quay lại tiếp quản thì cần không ít thời gian và tinh lực.
Anh cũng biết bây giờ mình có chút bận rộn, nhưng để có thể rảnh tay chăm sóc hai cô gái trong nhà càng sớm càng tốt thì anh phải biết nắm bắt thời gian. “Em biết anh bận, nhưng đã lâu rồi không nói chuyện đàng hoàng với anh. Phong à, anh đừng buồn nữa được không? Em sẽ luôn ở cạnh anh, em vĩnh viễn sẽ không rời khỏi anh.”
Nói đến đây, Tô Quỳnh Thy không nhịn được nữa mà nghẹn ngào khóc, nước mắt rơi hết trên tóc Hoắc Hải Phong.
Hoắc Hải Phong vốn dĩ đã vô cùng đau lòng ôm lấy cô gái nhỏ, lại thấy cô khóc thì dở khóc dở cười, cười nhẹ lau đi nước mắt.
Hoắc Hải Phong nhẹ nhàng hôn lên mắt cô, dịu dàng nói: “Thy, đừng khóc, anh đau lòng.
Bị giọng điệu dịu dàng của anh nói như vậy, Tô Quỳnh Thy vốn dĩ chỉ nức nở biến thành gào khóc, vùi trong lòng anh, mặt mắt mũi đều đỏ hỏng, khuôn mặt cười tươi cũng đỏ bừng, nhìn rất đáng thương. “Phong, anh đừng buồn nữa, sau này, sau này em nhất định sẽ luôn ở bên anh, em vĩnh viễn, vĩnh viễn, đều không rời khỏi anh. Anh đừng có buồn có được không? Em khóc giúp anh, em buồn giúp anh, anh vui một chút.
Bị lời nói của cô làm cho kinh ngạc, vốn dĩ trong lòng vẫn còn hoang vắng, đã nhanh chóng nở hoa, khuôn mặt dần dần có ý cười.
Hoắc Hải Phong xoa đầu cô nhẹ nhàng dỗ dành: “Anh không buồn, chỉ là có chút mất mát. Sinh lão bệnh tử, sau này chúng ta đều phải trải nghiệm qua, ông nội cũng không muốn chúng ta khóc đưa ông đi. Em ngoan một chút, không khóc nữa được không?”
Anh đau lòng cô khóc sưng mắt, vỗ nhẹ lưng cô dỗ dành.
Đột nhiên nhận được tin xấu, cô gái nhỏ vốn đã hoảng loạn, đi máy bay cả đêm hoàn toàn không thể nghỉ ngơi cho tốt, xuống máy bay thì đi thẳng đến bệnh viện, hết chuyện này đến chuyện khác.
Tô Quỳnh Thy sớm đã không thể chống đối nổi nữa, bây giờ nằm trong lòng Hoắc Hải Phong, toàn thân ấm áp, cô yên tâm chìm vào giấc ngủ. Sau khi dỗ cô gái nhỏ ngủ xong, Hoắc Hải Phong nhìn cô ngủ một lúc mời chậm rãi đứng dậy, đứng bên cạnh cửa sổ, nhìn phóng viên đang vây quanh phía dưới, anh hừ lạnh một tiếng quay người đi ra ngoài.
Quản gia nhà họ Hoắc vẫn luôn ở ngoài chủ trì đại cục, dù sao Tô Quỳnh Thy cũng là một cô nhóc luôn được ở trong hũ mật, mặc dù phía sau có nhà họ Hoắc giúp đỡ, nhưng có rất nhiều chuyện không biết làm, sau khi gấp gáp một hồi, may mà không gây thêm việc gì. “Cậu chủ, cuối cùng cậu cũng ra rồi, để ông chủ ở bệnh viện cũng không phải là chuyện tốt. Phóng viên vẫn luôn vây bên ngoài, tôi thật sự rất xấu hổ vì được ông chủ bồi dưỡng bao năm nay...
Quản gia nhà họ Hoắc năm đó cũng ông cụ Hoắc chiến đấu, sau này bởi vì trong nhà có chuyện, cuối cũng phải lui xuống, tiếp theo đó đến làm quản gia nhà họ Hoắc.
Một nhóm người đứng bên ngoài khóc lóc, Hoắc Hải Phong nhìn thấy cũng không vui. “Sáng mai tôi sẽ đích thân đưa ông nội về nhà, ông đi nghỉ ngơi trước đi, tôi đi thăm ông nội. Bây giờ vẫn chưa phải lúc thu dọn những phóng viên kia.
Anh mới đi chưa được bao lâu, mà nhóm người Hải Phòng này đã quên mất thủ đoạn của anh rồi. Hoắc Hải Phong hừ nhẹ một tiếng.
Lúc này trong bệnh viện không có nhiều bệnh nhân, chỉ có một vài người đứng ở hành lang, sắc mặt nghiêm túc.
Lúc trước ông cụ cũng nằm ở phòng bệnh này, chỉ là phòng bệnh một dĩ chỉ mở một khe nhỏ, bây giờ đã mở hết cửa sổ ra, không có điều hòa, trong phòng lạnh đến nỗi khiến người ta run rẩy.
Hoắc Hải Phong run người, bật đèn đi từng bước một vào trong, đều nói sau khi người ta chết sẽ đặc biệt đáng sợ, nhưng trong ông cụ vẫn rất ôn hòa, trên mặt không có biểu cảm gì khác, khóe miệng thậm chí còn hơi nhếch lên, chỉ là quá gầy, có chút không tương xứng.
Hai mắt Hoắc Hải Phong trầm xuống, ngồi ở bên giường một lúc lâu, cho đến khi cảm thấy toàn thân không còn hơi ấm, mới mím môi đứng dậy, nhẹ nhàng nắm tay ông một chút rời quay người rời đi.
Một đêm bình an cho đến sáng, lúc này Tô Kiến Định đã đến bệnh viện, Tinh Hòa dường như biết đang xảy ra chuyện gì đó không vui, ngoan ngoãn ngồi trong lòng anh ta, một đường cũng không khóc lóc gì. Tô Quỳnh Thy cẩn thận tiếp lấy đứa bé trong lòng anh ta, sau khi dỗ dàng một lúc, cho bé ăn đồ ăn, mới giao cho một dì mới tìm.