Mùa đông nhanh chóng đến gần, mặt trời mọc so với mọi ngày chậm hơn rất nhiều, mây đen lặng lẽ trôi tới nơi đây, tiếng mở cửa sổ vang lên một cách nặng nề, cảm giác lạnh lẽo chạm vào làn da, da đầu của Tô Hướng Minh run lên, mau chóng giải quyết được vấn đề của vệ sinh của mình, vui vẻ bước trên con đường tìm mẹ không có lối về
Đêm qua bận bịu đến nửa đêm mới có thể thoát ra được, lúc này Hoắc Hải Phong mới cảm nhận được hương vị ngọt ngào khi ôm Diệp Quỳnh Thi chìm vào giấc ngủ. Bên ngoài cửa lại truyền đến âm thanh, mặc dù là rất nhỏ nhưng lại cố ý rơi vào tai anh, thật là đáng ghét.
Tiếng vang lặp đi lặp lại hơn mười phút, cuối cùng sau ba lần trở mình của Diệp Quỳnh Thi, anh mới cảm thấy không nỡ, buông tay ra ngồi xuống.
Trong mắt anh nổi đầy tơ máu, phát ra những hơi thở nặng nề, giống như một người máy quay đầu nhìn lại nơi phát ra âm thanh.
Lông mày nhanh chóng nhíu lại, trên trần hiện lên từng sợi gân xanh, làm ra vẻ giận dữ không thể ngăn cản. "Hướng Minh." Cứ nghĩ rằng là con vật gì đó, không ngờ rằng vừa quay đầu lại đã thấy đứa bé Tô Hưởng Minh giống như một con sóc, chạy tới chạy lui mang thức ăn vào trong phòng, trên đường đi con ăn vụng mấy cái "Bố, bố tỉnh rồi à?" Để đồ ăn vặt trên tay xuống, Tô Hướng Minh mỉm cười nheo hai mắt lại, nhảy nhót chạy đến trước giường. "Sao tới đây sớm vậy?" Xoa xoa cái đầu vẫn đang còn đau nhức, nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy bầu trời vẫn còn mờ mịt, lại càng cảm thấy đầu mình đau hơn, không hiểu tên nhóc này đang suy nghĩ cái gì, sớm như vậy đã chạy đến đây tạo áp lực cho anh. "Đêm qua con có đi gặp bác sĩ, bác sĩ bảo mẹ con ăn quả hạch sẽ nhanh khỏi bệnh hơn." Nói xong những lời này, Tô Hướng Minh cảm thấy hơi xấu hổ, khuôn mặt nhỏ nhanh chóng đỏ bừng lên, một tay cầm lấy chăn ở trên giường, nói xong rồi cúi đầu xuống mân mê góc chăn.
Biết là tên nhóc này lo lắng cho Diệp Quỳnh Thi, Hoắc Hải Phong cũng không muốn đánh vào lòng tự ti của Tô Hướng Minh nên cố gắng kìm nén tức giận rồi xoa xoa cái đầu nhỏ của Tô Hướng Minh nói: "Hướng Minh, bố mẹ bây giờ vẫn còn đang ngủ, ba biết con muốn mẹ con nhanh chóng khỏi bệnh, nhưng đối với ăn thì giấc ngủ quan trọng hơn nhiều, con quay về đi, đợi đến tám giờ lại đến." Cuối cùng, vẫn còn tức giận khi ở trên giường nhưng giọng nói của Hoắc Hải Phong đã dịu đi rất nhiều, chỉ có phần hơi không vui một chút.
Vừa nói xong, đột nhiên Tô Hướng Minh ngước đầu lên, trong mắt đã ngân ngấn nước mắt, cái mũi đỏ rực và đôi mắt trông mong nhìn anh: "Bố, bố bị con đánh thức phải không?" Tối qua đã muốn làm chuyện này, hôm nay trời còn chưa sáng đã đi xuống giường, đôi mắt trong mong nhìn chằm chằm đồng hồ, vừa đến sáu giờ đã vội vàng chạy đến đây, muốn đưa đồ tới tặng sớm một chút.
Nhưng bây giờ cậu nghĩ lại thì cảm thấy mình làm hơi quá, sáng sớm ba và mẹ ngủ vẫn còn đang ngủ...
Càng nghĩ càng cảm thấy mình quá đáng, nước mắt nước mũi bất giác tuôn ra, cái đầu cũng cúi xuống.
Nhìn thấy đứa bé bị những câu nói của mình làm tổn thương, Hoắc Hải Phong mới cảm thấy trong lời nói của chính mình vừa nói ra quả thật vẫn còn có một số chỗ không đúng lắm, bị sự tức giận khi xuống giường làm cho đứa bé gần khóc.
Không đợi anh kịp phản ứng, đứa bé đã cúi đầu buông hai tay ra sau đó xoay người rời đi. Dáng vẻ không còn vui vẻ hạnh phúc như lúc vừa mới đến nữa, giống như đã mất cả thế giới này vậy, cảm giác uể oải hạ giọng nói: "Ba, con xin lỗi"
Giọng nói có chút khàn khàn, so với âm thanh trong trẻo của một đứa bé thì hoàn toàn khác nhau khiến cho người khác phải đau lòng.
Vẻ mặt của Hoắc Hải Phong cũng đồng cảm, vội vàng đưa tay giữ đứa bé lại. Đưa tay ra sau lưng rồi kéo Tô Hướng Minh vào trong lòng mình.
Nhìn thấy đôi mắt ửng đỏ, mặc dù ánh mắt không nhìn anh nhưng đôi mắt vẫn ướt át như cũ, cầm lấy bàn tay cứng đờ của Tô Hướng Minh, anh nhìn đứa bé kia, đã không còn bộ dáng ở trong công ty một tay che trời, nắng mưa vẫn trầm ổn mà bây giờ lại có chút luống cuống tay chân. "Hướng Minh, sao lại khóc rồi, tại bố không tốt, đã hung dữ với con."
Trong phòng bệnh không thể nào mở hết đèn lên được, ngoài trời vẫn chưa có ánh mặt trời chiếu vào, trong phòng có vẻ âm u.
Tô Hướng Minh không ngờ rằng lại bị kéo lên trên giường, trong lòng đang cố gắng kìm nén cảm xúc đột nhiên tuôn trào ra tất cả, nước mắt nước mũi trào ra, ghé vào trong ngực của anh mà gào khóc.
Vừa khóc vừa lấy tay lau nước mắt, khóc nức nở không thành tiếng, miệng lắp bắp nói, lại sợ người khác bị làm ồn. Nói mẹ vẫn còn đang ngủ, nhỏ giọng nói nức nở: "Bố ơi, về sau con sẽ ngoan ngoãn nghe lời, bố và mẹ không cần đi đâu, con sẽ tốt."
Vừa nói vừa áp sát mặt vào trong lồng ngực của Hoắc Hải Phong, giấu đi khuôn mặt của mình, nước mắt cũng tuôn rơi nhiều hơn.
Cảm nhận được trước ngực mình ướt đẫm một vùng, cơ thể Hoắc Hải Phong cứng đơ ra.
Nhà cao tầng ở bên ngoài san sát, bầu trời âm u giống như đè nén lại, thói quen quả quyết hành động của anh ở công ty, nhìn thân thể nho nhỏ của đứa bé đang ở trong lồng ngực của mình khóc giống như mất đi cả thế giới, trong lòng Hoắc Hải Phong có cảm giác là lạ.
Đáng lẽ ra đứa bé này phải ở trong nhà cao cửa rộng, gương mặt sắc bén, mặt mũi đường hoàng, mà không phải giống như bây giờ, nghĩ đến một chuyện đó là tùn tích của anh và Diệp Quỳnh Thi mà lo lắng bất an, lại khóc như một đứa trẻ mất đi cả thế giới.
Trái tim của Hoắc Hải Phong giống như bị người khác bóp lại, hai tay anh không ngừng ôm chặt, mặc dù vẫn là người đứng đầu ở thương trường, có khí độ sắc bén, phong thái sắc bén bao trùm cả thành phố Hải phòng, nhưng trên mặt lại dịu dàng hơn rất nhiều, hạ thấp âm thanh nói: "Hướng Minh, không phải bố trách con đầu lúc nãy là bố chưa tỉnh ngủ, nếu như muốn đến, lúc nào con cũng có thể đến đây, nhưng tốt nhất con nên đến sau tám giờ, vì lúc đó, không chỉ có mẹ của con, mà ngay cả con cũng cần có một giấc ngủ đầy đủ, con có muốn ngủ một chút không?"
Giọng nói của hai người rất nhẹ, ở chung một lúc thì ai người có vẻ dịu dàng lại.
Tô Hướng Minh kiềm chế tiếng nức nở của mình, đưa tay lên len lén lau nước mắt, có chút ngại ngùng nói: "Hôm nay con làm phiền đến bố, đều không tốt, là tại con không tốt, con không ngoan nhưng vẫn còn được ngủ cùng bố mẹ sao?" "Con là con của bố, cho dù ngày thường bố không nói với con, trong lòng bố sẽ không bao giờ thay thế được." Cơ thể Hoắc Hải Phong hơi cúi xuống, nhìn thấy Hướng Minh khóc đến nỗi mặt mày ửng đỏ thì mở miệng nói: "Huống hồ, nếu như con ngủ ở đây, lát nữa mẹ con tỉnh dậy nhìn thấy con, nhất định sẽ rất vui vẻ, bất kể chuyện gì, chỉ cần mẹ con vui vẻ, bố cũng sẽ cảm thấy vui vẻ."
Giọng điệu thoải mái, vui vẻ, tất nhiên là để an ủi đứa trẻ Tô Hướng Minh, mặc dù mới dùng, chưa quen lắm nhưng hiệu quả lại không tệ lắm.
Tô Hướng Minh nghe anh an ủi như vậy thì ngừng khóc, trên mặt còn bao nhiêu nước mắt cũng không thèm để ý, quay đầu nhìn lại Diệp Quỳnh Thi, từ khóc chuyển sang cười. "Bố để con xuống, con đi rửa mặt mũi rồi quay lại, bố cũng thay bộ đồ mới đi, đều tại con không tốt, làm ướt hết áo của bố" Hoắc Hải Phong cười cười nhìn về phía trước, trời vẫn còn sớm, anh vẫn có thể ngủ cùng hai người một lúc nữa.
Vỗ vỗ đầu đứa bé kia, hai tay anh ôm vào nách Hướng
Minh rồi bể xuống mặt đất, khẽ mỉm cười.
Lúc này đã cuối mùa thu, thời tiết buổi sáng trở lạnh, điều hòa của bệnh viện đã bắt đầu mở lên, nhưng Diệp Quỳnh Thi cảm thấy không thích mùi vị này chút nào cả.