*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mọi chuyện diễn ra cũng coi như thuận lợi, tối đến, một cây thông Noel rực rỡ ánh đèn được đặt sừng sững trong phòng khách, phía dưới đầy ắp những món quà nhỏ, trên mặt mọi người đều tràn ngập nụ cười, Giáng sinh đầu tiên khi mọi người đến đây.
Mặt khác, Giang Húc Đông lại không được may mắn như vậy, bởi vì tính kế với Công tước Otto, mà Vũ Nguyên Hải bị ép ở lại gia tộc Hàng Dương. Cụ thể ở đâu, anh ta cho người tìm rất lâu, tìm những nơi có thể tìm mấy lần, nhưng đến bóng dáng cũng không tìm thấy, còn suýt chút nữa bị người bố cử đi điều tra bắt lại, trong lúc bất lực, anh ta chạy trốn đến khu rừng sau biệt thự cổ.
Từ xa nhìn thấy một nhà Tô Kiến Định và Hoắc Hải Phong vui vẻ cười nói, ăn đồ ăn, mình lại chỉ có thể đứng trong gió tuyết cầu mong Vũ Nguyên Hải sẽ không phải chịu khổ, mong mình có thể sớm tìm được anh ta, hy vọng có thể sớm thoát khỏi gia tộc Hàng Dương.
Giang Húc Đông ghen ghét nhìn mọi thứ bên trong, nghiến răng nghiến lợi vệ sĩ cách đó không xa đang chậm rãi tiến vào. Truy cập truyen88.net để đọc truyện hay mỗi ngày
Nguy hiểm âm thầm ập đến nhưng những người trong biệt thự đều không hề nhận ra. Khoảng thời gian hạnh phúc luôn ngắn ngủi, sau khi sáng sớm, Tô Quỳnh Thy đuổi mọi người trở về phòng, đặc biệt là hai ông cháu một già một trẻ.
Không nghỉ ngơi đầy đủ sẽ gây hại cho sức khỏe, đặc biệt là Công tước Otto, trước kia khi còn trẻ không chú ý đến mình, bây giờ già rồi đầy bệnh, cho dù có chăm sóc tốt đi chăng nữa, cũng không biết lúc nào sẽ xảy ra tình trạng ngoài ý muốn.
“Thy à, ngày mai ông đi rồi, lẽ nào không thể nhường ông một chút sao ông vẫn còn một số chuyện cần nói mà.” Công tước Otto đáng thương chắn trước cửa, ở trước mặt người thân ông hoàn toàn không hề quan tâm đến mặt mũi, có thể đạt được mục đích là quan trọng nhất.
“Ông ngoại, ông vừa nói mình hơi đau đầu, bây giờ còn muốn khoe sức sao?” Tô Quỳnh Thy nghiến răng ken két, hung dữ nhìn ông, không nói hai lời đưa người về phòng ngủ.
Nhìn thấy ông nằm lên giường đắp chăn đàng hoàng mới ra ngoài đóng cửa lại.
“Ông ngoại ngủ rồi sao?” Vừa mới vào phòng, Tô Quỳnh Thy thấy Hoắc Hải Phong vừa nói vừa lau tóc đi từ phòng tắm ra.
Cô gật đầu, lười biếng tiến lên trước ôm lấy eo anh, thở dài nói: “Phong, có phải anh lại gầy đi không?”
Cảm giác truyền đến tay, đồng thời có chút đau lòng, rõ ràng lúc trước còn có thể cảm nhận được cơ bắp cuồn cuộn, bây giờ đã gầy đi rất nhiều rồi.
“Sao vậy? Anh mới có hai ngày không luyện tập mà em đã bắt đầu muốn ném chồng em đi rồi sao? Thy, em bạc tình bội nghĩa như vậy là không được đầu”
Một tay ôm lấy eo cô ném lên giường, Hoắc Hải Phong ném khăn tắm trên tay đi, cả người đè lên, ý cười trên khóe miệng vẫn chưa tắt, tay đã không thành thật sờ xuống dưới.
Tô Quỳnh Thy bị anh sờ đến toàn thân nóng rực, mặt đỏ hồng, vội vàng chống tay giãy dụa muốn ngồi dậy.
“Người đẹp ngoan ngoan nghe theo lời anh đi, đã đến địa bàn của anh, cho dù em có gào đến đứt cổ họng cũng không có ai đến cứu em đâu.” Bị cô trêu chọc như vậy, Hoắc Hải Phong ngược lại lại thấy thú vị, cười gần nắm lấy cằm cô đưa đến bên miệng mình.
Tô Quỳnh Thy bị anh đùa đến nỗi dở khóc dở cười, bàn tay nhỏ bé đẩy mặt anh sang một bên, nghiêng đầu hét lên: “Phong, anh học cái này ở đâu vậy? Nói, năm năm trước những ngày em không ở đây có phải anh hai thường chơi với những người phụ nữ khác như vậy không?”
“Thy, em phải tin anh, cả đời này của anh chỉ động vào một người phụ nữ là em, những người chỉ biết tô son trát phấn kia làm sao có thể ngon miệng như tiên nữ của chúng ta chứ. Em vẫn nên ngoan ngoãn nghe lời anh mới tốt.”
Sau đó chỉ còn lại tiếng kêu thảm thiết của Tô Quỳnh Thy, rèm cửa sổ tự động đóng lại, che đi mọi ánh mắt tò mò bên ngoài, trong phòng dần dần tối đi.
Cuối cùng vẫn là Hoắc Hải Phong bế cô đi tắm, sau đó hai người mới ôm nhau từ từ nói chuyện.
Mặc dù biệt thự đã lâu đời, nhưng sau khi sửa chữa thì hiệu quả cách âm cũng rất tốt. Tô Hướng Minh giấy dụa ở trong phòng, cuối cùng vẫn không hề kinh động đến bất cứ người nào, bị Giang Húc Đông lén lẻn vào bắt đi.
Tối ngủ muộn, sáng hôm sau Tô Quỳnh Thy giãy dụa rất lâu cũng không thể dậy được, nên tin tức Tô Hướng Minh bị bắt cóc, đến một giờ chiều cô mới biết được.
Lúc đó cô ngất đi, đưa đến bệnh viện, kiểm tra ra cô đã mang thai một tháng rồi.
Chuyện có đứa trẻ vốn là một chuyện rất đáng vui mừng, nhưng gia đình đang gặp biến cổ, lại khiến chuyện vui này bị một lớp mây mù che đi.
Nhiều vệ sĩ như vậy mà không bảo vệ được đứa trẻ, cuối cùng vẫn là bởi vì người làm lên gọi cậu bé dậy mới phát hiện ra.
Biện pháp phòng hộ như vậy, thật sự giống như đang coi tính mạng như trò đùa.
Hoắc Hải Phong tức giận, lập tức trừng phạt, để Thu Hằng đưa người ra ngoài tìm kiếm.
Công tước Otto tạm thời thay đổi lịch trình, âm trầm đến thẳng nhà của gia tộc Hàng Dương.
Tô Kiến Định đang ở công ty, không dễ dàng gì mới có thể xử lý ổn thỏa vấn đề diễu hành, nhất thời trong cả biệt thự cổ chỉ còn lại một mình Tô Quỳnh Thy, còn có một vài người làm, cộng thêm một vòng lớn vệ sĩ bảo vệ bên ngoài.
Buổi trưa khi vừa thức dậy đã nhận được tin con trai mất tích, ngất đi đến khi tỉnh lại lại được thông báo mình mang thai.
Một lần lại một lần nhận được chấn động nên cô đã được đưa về nhà, lúc tỉnh lại cũng ở trên giường của mình, nhưng cô vẫn có một loại cảm giác vô cùng không thực, giống như đang nằm mơ vậy. Truy cập truyen88.net để đọc truyện hay mỗi ngày
Bây giờ trong phòng rất tối, rèm cửa kéo lại, chỉ bật một ngọn đèn ngủ ở đầu giường.
Hoắc Hải Phong ngồi trên ghế số pha, trước mặt đặt mấy cái máy tính, tiếng ngõ bàn phím nhẹ nhàng truyền đến, rõ ràng là đang rất bận.
Không muốn gây thêm phiền phức cho anh, nên cô yên lặng nằm trên giường, hai mắt nhìn trần nhà trên cao, có chút thất thần.
Đến cả Hoắc Hải Phong đi đến lúc nào cũng không biết.
“Thy, Hướng Minh sẽ không sao đầu, bây giờ em đang mang thai, bác sĩ nói nếu như cảm xúc của em quá lớn thì sẽ ảnh hưởng đến thai nhi. Em ngoan ngoãn đừng có nghĩ nhiều, anh nghĩ Hướng Minh cũng hy vọng em có thể sinh cho thằng bé một em gái khỏe mạnh."
Hoắc Hải Phong xoa đầu cô, ngồi xuống cạnh giường, cẩn thận giúp cô lau nước mắt.
“Phong, em... em không muốn khóc, em chỉ là có chút, có chút không chịu được.” Cô vừa nói, nước mắt vừa ào ào chảy ra, rơi xuống gối.
Hoắc Hải Phong vô cùng đau lòng, đỡ cô dậy, cẩn thận ôm lấy cô dỗ dành.
“Mang thai chính là như vậy, sẽ