*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Càng nghĩ càng giận, Abel lạnh lùng nhìn Dương Minh Hạo ngồi ở trước mặt, bỗng nhiên trong đầu hiện lên một ý nghĩ không được phép, mặc dù còn có chút non nớt, nhưng chưa hẳn là không thể được.
Sau khi suy nghĩ thời gian rất lâu, đột nhiên anh ta bật cười, đôi mắt liếc nhìn quan sát người đàn ông trung niên ngồi trước mặt này một chút, bỗng nhiên hai tay để lên bàn, cả người đến gần nói ra:
"Chỗ này của tôi vẫn còn có một biện pháp, nhưng mà có thể sẽ có nguy hiểm đến tính mạng, ông nhìn xem có nguyện ý đi làm hay không!"
Dương Minh Hạo, Dương Thừa Húc, thêm người phụ nữ kia, ba người đó đã từng là kẻ thù của nhà họ Tô và nhà họ Hoắc, hiện tại còn chạy trốn, nếu như có thể lợi dụng chuyện này, nói không chừng có thể lừa gạt một trong hai người Tô Quỳnh Thy hoặc Tô Kiến Định ra ngoài, chỉ cần bắt được một người trong tay thì không sợ một người khác không đến, tình cảm của anh em bọn họ rất sâu đậm, chuyện này không chỉ có một hai người biết.
"Chuyện đi tìm đường chết thì tôi sẽ không làm, cậu gạt bỏ cái tâm tư kia đi, mặc dù tôi muốn báo thù nhưng tôi không muốn liên lụy đến tính mạng của mình!" Trần Tuấn Tú so sánh với Dương Minh Hạo thì có đầu óc hơn nhiều, loại chuyện làm tổn thương địch tám trăm mà làm tổn hại mình một nghìn, thì bất luận như thế nào thì ông ta vẫn không làm được!
"Vậy thì không có cách nào, gấp gáp cũng không phải tôi, tôi luôn có cách có thể tìm được lỗi lầm của bọn họ." Abel nhấc cơ thể lên cười lạnh một tiếng, hai tay ôm ngực ngồi dựa vào ghế, vẻ mặt có chút trầm xuống, hiển nhiên là không nghĩ tới vậy mà anh từ chối dứt khoát như vậy, nghĩ cũng không nghĩ, muốn mở miệng nhưng lại nuốt trở lại. Truy cập truyen88.net để đọc truyện hay mỗi ngày
Dương Minh Hạo cũng không phải kẻ ngốc, người ta muốn lợi dụng ông ta, đương nhiên ông ta cũng không ngoan ngoãn mắc câu, nhìn vẻ mặt xám xanh của Abel sau khi bị từ chối, cười lạnh một tiếng, mở miệng nói: "Cậu nói đúng cậu không gấp gáp, hiện tại công tước Otto đã giao gia tốc cho Tô Kiến Định xử lý, chờ đến lúc toàn bộ gia tộc Otto cậu ta nằm trong tay, cậu cũng không cần gấp."
Trong chuyện đối phó với Tô Kiến Định, đương nhiên ông ta cũng không vội, chẳng qua hôm nay đến đây là muốn tạo chút áp lực cho Abel, dù sao không có áp lực thì không có động lực, luôn kéo dài như vậy cũng không phải là cái tốt.
"Ông!" Lời nói đơn giản này đã đâm thẳng vào ống phổi của anh ta, Abel vỗ bàn đứng lên chỉ vào mặt ông ta, vẻ mặt đỏ bừng, ánh mắt khủng bố, giống như là muốn nuốt sống người trước mắt.
Dương Minh Hạo hoàn toàn không hoảng hốt, nói đến khoảng thời gian này ông ta chung đụng với người này cũng không tính là ngắn, đến cuối cùng ông ta là dạng người gì thì trong lòng mình rõ ràng nhất, muốn chiếm được chỗ tốt từ trong tay của ông ta, đơn giản mà nói còn khó hơn lên trời, nhưng ở lâu với người này, đối phương có nhược điểm gì đương nhiên có thể tìm hiểu một chút, đặc biệt là loại người như Dương Minh Hạo có thói quen thu thập tất cả các tư liệu của mọi người, đến cuối cùng Abel như thế nào, đương nhiên ông ta hiểu rõ.
"Cậu nói xem tôi nói không phải không đúng, chờ Tô Kiến Định hoàn toàn nắm giữ gia tốc Otto, cậu nói xem trên đời này còn tồn tại không gian cho cậu hay không? Đừng quên, ban đầu là ông chỉ điểm giết chết Tô Bích Ngọc và chồng của cô ta, hiện tại Tô Kiến Định không đến tìm cậu chẳng qua là không rảnh ra tay thôi, chờ cậu ta hoàn toàn trưởng thành, đừng nói là tôi, khi đó hẳn sẽ là ngày chết của cậu!"
Anh ta tức giận làm gì, Dương Minh Hạo nói cái đó, tất nhiên là muốn anh ta biết được tầm quan trọng của chuyện này, nắm chặt hành động!
"Muốn khiến cho tôi giúp ông đối phó với Tô Kiến Định thì cứ nói thẳng, tại sao lại ở chỗ này nói những câu khiến cho tôi tức giận, ông cũng không sợ tôi điên lên không phân địch ta, đầu tiên là xử lý ông và con của ông sao!" Mặc dù trong lòng nổi giận, nhưng là con trai thứ hai của công tước Otto có thể dựa vào gia tộc Otto của mình thu mua được tài sản lớn như vậy, năng lực và thủ đoạn của ông ta rõ như ban ngày!
"Tự nhiên là muốn cậu giúp tôi, tôi có thể xử lý chuyện này, nhưng mà muốn đồng quy vô tận với tôi, vậy thì làm xong tôi sẽ kéo cậu xuống địa ngục để cùng giác ngộ!" Nói đến mức độ này, Dương Minh Hạo cũng đã không nóng vội, ngẩng đầu cười tủm tỉm nhìn về phía anh ta.
"Tốt, thật sự là tốt, cho tôi suy nghĩ một ngày, ngày mai vào giờ này tôi sẽ cho ông câu trả lời chắc chắn!" Abel cười lạnh ngồi xuống, ánh mắt lạnh lẽo nhìn người đàn ông quay người rời đi, nếu không phải vẫn còn cần đến ba người này, làm sao anh ta lại vẫn luôn giữ lại tính mạng của bọn họ!
Can đảm và mưu trí của Dương Minh Hạo không kém gì anh ta, loại người này giữ bên người quá nguy hiểm, huống chi mình thông qua dưới trướng ông ta để làm những chuyện kia, một khi công bố ra không riêng gì chính anh ta mà ngay cả anh cả và em gái cũng bị liên lụy, cho nên hiện tại vẫn chưa phải lúc.
Nhất định phải một đòn giết chết người này, không thì đến lúc đó thật sự xé nhau, thì anh ta sẽ là người thiệt thòi. Truy cập truyen88.net để đọc truyện hay mỗi ngày
Chiến tranh đặc biệt không có khói lửa cuối cùng lấy Dương Minh Hạo làm kết thúc thắng lợi, trong thư phòng Abel tức giận đến giữa trưa mới miễn cưỡng khống chế được tâm trạng của mình, bắt đầu triệu tập người nghĩ cách đối phó với Tô Kiến Định.
Sau khi Dương Minh Hạo đi ra khỏi thư phòng, tự mình đi vào sân phía ngoài, nằm trên ghế híp mắt nhìn hoa cách đó không xa, quả nhiên sau khi tâm trạng tốt lên, nhìn cái gì cũng thấy xinh đẹp, nhiệt độ vừa vặn, rất nhanh ông ta nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.
Thời gian không dừng lại, trong biệt thự hoàn toàn yên tĩnh, ngay cả người hầu lúc này cũng cố gắng phòng tránh để không quấy rầy chủ nhà nghỉ ngơi, Trần Mộc Châu giống như âm hồn, lặng lẽ không tiếng động đi ra từ trong phòng, dọc theo chỗ hẻo lánh chậm rãi đi đến cửa biệt thự.
Bên ngoài là một khoảng trống trải, cách đó không xa hoa tường vi nở tươi đẹp, lại hướng đến nơi xa một chút, trên đường phố người người lui tới, trên khuôn mặt mang theo nụ cười, kiểu tự do này giống như đồng cỏ dại đang lưu lại vết tích ở đáy lòng của cô ta, đảo mắt cái đã nảy mầm mọc rễ.
Khát khao ra ngoài, khát khao có thể giống như bọn họ không buồn không lo đi lại ở trên đường, hiện cô ta sống giống như một cái xác không hồn, đừng nói là tự do, ngay cả tôn nghiêm cơ bản nhất cũng không có, đứng ở trước cổng ngơ ngác nhìn một thời gian rất lâu, một ý nghĩ xuất hiện trong đầu, ngay sau đó cuối cùng không có cách nào rút ra được, nảy mầm mọc rễ ở trong đầu, lập tức có thể nở hoa.
Cô ta muốn đi ra ngoài, muốn trở lại Hải Phong, tưởng tượng đến trước kia, có thể không chút kiêng kỵ xuất hiện trên đường, muốn làm cái gì thì làm cái đó, thù hận, cảm xúc mệt mỏi và bị ràng buộc bởi thế giới như thế này, hiện tại cô ta không muốn một chút nào.
"Em đang làm gì? Em muốn rời khỏi anh?" Trần Mộc Châu còn đang ngẩn người, bỗng nhiên có một giọng nam có chút u ám truyền tới.
Cô ta có chút hốt hoảng xoay người lại, quả nhiên là Dương Thừa Húc, anh ta giống như là ác ma, âm u nhìn cô ta.