*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau bao nhiêu năm như vậy, cách trang trí và bài trí của nhà chính vẫn giống hệt như trước đây, tuy rằng đã một thời gian rất lâu rồi không quay trở lại, nhưng anh ta vẫn nhớ rất rõ những thứ ngày trước, đi qua phòng khách theo hướng cầu thang đi lên, phía tay phải ở tầng cao nhất ở tận cùng bên trong kia chính là phòng làm việc.
Đứng ở ngoài cửa ngập ngừng một lúc, ánh mắt trời theo cửa sổ chiếu vào, vừa đúng lúc chiếu sáng lên một nửa người của anh ta, Yaren hít một hơi thật sâu, gõ gõ cửa phòng: “Bố, con đã trở về.”
Trong phòng im lặng trong chốc lát, một lúc sau truyền đến âm thanh thấp thoáng có chút khàn khàn của công tước Otto nói: “Vào đi.”
Sau khi xa cách ba năm, bố con lần đầu tiên gặp mặt nhau, hai người không ai nói câu nào, công tước Otto cúi đầu giải quyết đống tài liệu, Yaren kéo ghế dựa qua ngồi xuống trước mặt ông, hai tay để ngay ngắn trên đùi: “Con nghe nói bố tìm được Tô Bích Ngọc rồi?”
“Bích Ngọc là em gái của con, bố cũng đã tìm thấy con trai và con gái của nó, con hẳn là nên vui mừng cho bố mới phải.” Công tước Otto cũng không có nâng đầu lên, giọng điệu bình tĩnh nói, nếu như lần này không thể tìm được Kiến Định cùng với Quỳnh Thy. Con trai lớn của công tước Otto chính là một người kinh doanh về mảng đồ nhựa có chút tiếng tăm.
“Con biết bố muốn làm gì, nhưng trước khi làm chuyện này con hy vọng bố hãy suy nghĩ thật sáng suốt, suy nghĩ thật chu đáo rồi mới đưa ra quyết định.” Khóe miệng Yaren hơi hơi nhếch lên, trong mắt tràn đầy sự tham vọng.
Nghe những lời nói vừa rồi của anh ta, công tước Otto buông cây bút trên tay xuống ngẩng đầu lên nhìn anh ta, một chút biểu cảm cũng không có, nói: “Bố nghĩ muốn làm gì cũng không cần phải đợi con đến nói không được, tuy rằng bây giờ con đã lớn, nhưng con cũng hẳn rất rõ ràng, nếu tin tức chúng ta đoạn tuyệt truyền ra ngoài, hoàn cảnh của con sẽ trở nên có rất nhiều gian nan.”
“Bố nói chính là, con chỉ là nhắc nhở bố một chút mà thôi, Bích Ngọc là em gái con, con của em ấy con đương nhiên rất thích.” Từ năm năm trước anh ta quyết định rời khỏi chỗ này, Yaren sẽ không nghĩ tới chuyện công tước Otto sẽ cho anh ta một sắc mặt vui vẻ, như vậy cách sống chung này xem ra cũng không tồi, anh ta bây giờ còn không thể sốt ruột, Tô Kiến Định có bố làm hậu thuẫn cho nên tạm thời anh ta không thể động thủ.
Lần này trở về chẳng qua cũng chỉ là muốn xem thử thái độ cương quyết của bọn họ một chút mà thôi, luôn phải tính toán trước tình huống mới có thể ra tay, lập mưu rồi sau đó mới động thủ, đây là thói quen làm việc từ trước đến nay của anh ta.
“Lần này trở về đây có chuyện gì không, nếu không có chuyện gì để nói thì nhanh chóng trở về đi.” Công tước Otto nói xong, một lần nữa cúi đầu, trong mắt có tia cảm xúc chợt lóe lên, trước kia không muốn rời Châu Âu ông ta còn muốn xem đứa con này muốn làm gì, nhưng sau lần trở về này ông ta phát hiện, bản thân mình đã không thể nhìn thấu được người trước mắt này rốt cục đang suy nghĩ cái gì, càng không phải là chuyện tốt.
“Chẳng qua là trở về xem bố thế nào mà thôi, bố làm gì mà phải xúc động thế, có cơ hội con còn muốn gặp con của Bích ngọc xem rốt cục là cái dạng người gì, hy vọng đến lúc đấy bố không để ý, nói như thế nào đi chăng nữa con cũng là cậu của bọn chúng.”
Lời vừa nói xong, Yaren đứng lên hơi cúi người, vâng lời rời khỏi phòng làm việc, sau khi cánh cửa đóng lại, toàn bộ biểu cảm trên gương mặt biến mất, chỉ còn lại sự khinh thường cùng lạnh lùng tràn đầy, được bảo vệ tốt như vậy, Tô Kiến Định có thể làm lên cái tiền đồ gì được cơ chứ!
Hai tay đút ở túi quần, vẻ mặt Yaren bình tĩnh đi ra nhà chính, đang muốn quay về phòng trước kia để nghỉ ngơi một chút, lông mày đột nhiên nhíu lại. Phía bên trái chính là ngôi biệt thự mà anh từng ở, xem ra vẫn có người ở đó.
Người có thể ở lại đây không cần nghĩ cũng biết chỉ có thể là con của Tô Bích Ngọc, là một đứa con gái, khẳng định chính là Tô Quỳnh Thy.
Dù sao cũng là trở về để tìm kiếm tin tức, anh ta đơn giản là thăng đến chỗ kia, người lái xe đi theo đằng sau anh ta.
Tô Quỳnh Thy khó có được ngày hôm nay không phải cùng Hoắc Hải Phong đi đến công ty, buổi tối là thời điểm mà tính tình của Tinh Hòa trở nên nóng nảy hay ầm ĩ, cô cùng bạn nhỏ Tô Hướng Minh hai người dỗ dành nửa buổi tối cũng không có chút hiệu quả, thẳng cho đến lúc Hoắc Hải Phong thức dậy vào buổi sáng, mới miễn cưỡng ngoan ngoãn, lúc này mới chịu ngủ.
Tên nhóc kia nghỉ ngơi, cô cuối cùng cũng có thể ngủ thêm được một lúc, xoa xoa vòng eo đi dạo một vài vòng ở dưới nhà coi như thả lỏng tâm hồn, đang chuẩn bị đi lên tầng, ngoài cửa vang lên tiến xe đồng thời còn có một giọng nói trầm thấp rõ ràng của người đàn ông truyền đến: “Xin hỏi đây có phải là cô Tô Quỳnh Thy phải không?” tuy rằng giọng nói rất xa lạ, nhưng giống như cũng không có ác ý gì, hơn nữa, những người có thể tự do di chuyển trong ngôi nhà cổ của gia tộc Otto này hầu hết đều là những người không nguy hiểm.
Tô Quỳnh Thy nghe thấy vậy to mò xoay người lại nhìn, thấy một người mặc một thân âu phục màu tro, người đàn ông có mái tóc được chải chuốt cẩn thận đang mỉm cười, đứng ở cửa nhìn cô, biểu hiện có chút kỳ lạ thoáng qua, nhưng nhìn thì thấy giống như không mang chút ác ý nào.
Mặc dù giống như tất cả đều hết sức bình thường, nhưng Tô Quỳnh Thy vẫn cảnh giác mà lùi một bước về phía sau, lặng lẽ lấy điện thoại từ trong túi quần ra giấu đằng sau lưng đề phòng người đàn ông này đột nhiên tức giận, bản thân cũng có thể kịp thời gửi đi tín hiệu cảnh báo.
Yaren thấy cô nhìn chằm chằm mình nhưng không nói gì, rất kiên nhẫn hỏi lại một lần nữa: “Xin hỏi đây có phải là cô Tô Quỳnh Thy không?”
“Là tôi, xin hỏi anh là ai, đến đây để làm gì? Tìm tôi có chuyện gì sao?” khó có thể thấy được một người ngoài xuất hiện tại đây, Tô Quỳnh Thy đi lại gần một chút, mặt nhăn lại không nhìn về phía anh ta, tuy nhiên vẫn có sự cảnh giác, nhưng đã đỡ hơn so với lúc nãy.
“Vậy cô chắc hẳn phải gọi tôi một tiếng bác, tôi là anh trai của mẹ cô, con trai cả của gia tộc Otto, cô có thể gọi tôi là bác Yaren, nghe nói cô được bố tôi đưa về đây, cho nên mới cố ý đến đây muốn nhìn xem thế nào, đã quen với cuộc sống ở đây chưa?”
Yaren rất quen thuộc dựa vào hàng rào trên cửa, trong mắt hiện lên vài phần ánh sáng, giống như một người bác đang thật tốt đối với cháu gái của mình tươi cười, sau khi bỏ xuống sự khí thế, có một cảm giác dịu dàng làm cho người khác cảm thấy gần gũi.
“Cuộc sống của tôi ở chỗ này rất tốt, đã quen rồi, rất xin lỗi vì tôi không nhìn thấy ông qua bức ảnh, cho nên không nhận ra người, không thì vào đây ngồi đi.” Tô Quỳnh Thi mím môi nói có chút khách khí nhìn anh ta.
Tuy ràng người trước mặt này nhìn qua rất gần gũi, nhưng không biết tại sao, Tô Quỳnh Thy luôn cảm thấy có một loại cảm giác nào đó, có thể đó là bản năng của con người, làm cho cô theo phản ứng dựng lên một tấm chắn kiên cố, bản thân thu mình vào không muốn chui ra.
Yaren liếc mắt một cái cũng phát hiện ra sự miễn cưỡng của cô, chớp chớp mi, giọng điệu nhẹ nhàng từ chối, nếu chủ nhà không có ý định chào đón anh ta, đi vào cũng không có ý nghĩa gì, có thể là do hiểu về nhau còn ít, vẫn là để sau này sẽ tiếp xúc nhiều hơn một chút.