*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hoắc Hải Phong lo lắng ngồi ở mép giường chờ Tô Quỳnh Thy làm kiểm tra.
Lại là một đêm anh không ngủ, quầng thâm màu xanh đen dưới mắt anh gần như to hơn cả mắt anh.
Tô Quỳnh Thy rất lo lắng nhưng lại không biết nên thuyết phục anh như thế nào mới tốt.
Anh thức suốt đêm như vậy nếu không phải vì bận công việc thì cũng là vì trông coi cô, cho dù người có làm bằng sắt thì cũng sẽ không thể nào chịu nổi.
"Bố bé có thể qua đây xem một chút, đây là đầu của bé, đây là tứ chi, đứa bé phát triển rất tốt, xem ra hai người chăm sóc không tệ. Không cần lo lắng, đây là một đứa bé khỏe mạnh”
Bác sĩ cong mắt cười nhìn người bố còn đang lo lắng hơn cả người mẹ, sau đó chỉ vào bóng dáng nhỏ bé trên màn hình máy tính, mỉm cười giới thiệu với người bố đang ngồi bên cạnh, muốn cố gắng giải tỏa phần nào lo lắng của anh.
Làm bác sĩ bao nhiêu năm rồi, cũng gặp được rất nhiều người đến khám thai, nhưng đây là lần đầu tiên bà thấy có người bố còn lo lắng hơn cả mẹ, cho nên bà muốn thông qua đứa trẻ giúp anh giải tỏa, thư giãn một chút.
“Ừm, cảm ơn bác sĩ."
Hoắc Hải Phong vỗ nhẹ lên bàn tay nhỏ bé của Tô Quỳnh Thy. Anh đi tới nhìn một chút, thật ra trong thiết bị máy tính cũng không rõ ràng lắm, nếu bác sĩ không chỉ ra, thì chính bản thân anh không thể nào biết được một vật nho nhỏ nằm ở đó chính là đứa bé.
Nhưng huyết thống lại là một thứ thần kỳ như vậy, mặc dù đứa bé còn chưa hình thành hoàn toàn, nhưng Hoắc Hải Phong chỉ nhìn một chút mà cả người như bị đè nén, đứng ngây ra đó, phải một lúc sau mới hồi hồn lại. Mời đọc truyện trên truyen88.net
“Có thể đến nghe một chút, hiện tại em bé đã có nhịp tim rồi.” Sau khi kiểm tra sơ bộ xong, bác sĩ lau bụng Tô Quỳnh Thy sạch sẽ rồi ra hiệu cho Hoắc Hải Phong nằm sấp xuống lắng nghe.
Hoắc Hải Phong nuốt một ngụm nước bọt, cẩn thận từng li từng tí nằm xuống lắng nghe.
Đây là lần đầu tiên anh nghe thấy nhịp tim của đứa trẻ với tư cách là một người bố, nhịp tim của đứa bé không lớn, nhưng tiếng “bịch bịch” đập mạnh lại rất có lực, trên khuôn mặt anh lập tức xuất hiện một nụ cười.
Bác sĩ sản khoa cũng đã nhìn quen cảnh này, vừa phủi tay thu dọn đồ đạc, vừa thản nhiên nói: “Đã kiểm tra xong rồi, đứa bé rất khỏe mạnh”
“Ừ” Người đàn ông đáp lại một tiếng.
Lúc này anh đang chăm chú lắng nghe nhịp tim của đứa bé, cho nên hoàn toàn không thèm để tâm lắng nghe xem bác sĩ đang nói cái gì. Trong đầu anh đang nghĩ về khung cảnh sau khi đứa trẻ được sinh ra.
Tô Quỳnh Thy cũng rất vui khi nghe nói đứa bé khỏe mạnh, thực ra mỗi lần đến khám thai, cô đều có chút lo lắng. Dù sao thì trong hai tháng đầu đứa bé thực sự không được tốt lắm, cho nên cô rất vui khi đứa bé có thể khỏe mạnh như hiện giờ.
Khuôn mặt của cô gái nhỏ tràn đầy hơi thở của một người mẹ trưởng thành, dù sao thì đây cũng là lần mang thai thứ hai, so với lần đầu còn hơi mờ mịt thì lần này cô đã có kinh nghiệm hơn.
Cô cảm ơn bác sĩ, cười nói: “Khỏe mạnh là được rồi.”
Sau khi hai người trở về nhà thì trời đã tối, Tô Quỳnh Thy muốn nói chuyện với anh cho nên tranh thủ lúc này quấn lấy anh trở về phòng.
Cô gái nhỏ vừa đi vào phòng thì lập tức đạp giày ra, đôi chân thanh tú giẫm lên tấm thảm mềm mại, khiến trong lòng anh cảm thấy mềm nhũn, trong tim xẹt qua một tia ngứa ngáy, giống như có luồng điện len lỏi từ đầu đến chân.
“Tắm rửa trước được không?” Anh xoa xoa cái đầu nhỏ của cô, dỗ dành cô đi vào phòng tắm.
“Vậy anh cũng đi tắm đi, em cũng có chuyện muốn nói với bố nó.” Tô Quỳnh Thy ngây ngốc nhìn anh.
Hoắc Hải Phong hít một hơi thật sâu, sau đó cong môi cười một tiếng: “Vậy đúng lúc anh có thể tắm cùng em, tránh để em vất vả lại đụng trúng bụng."
Tô Quỳnh Thy: “...”
Quả nhiên là cầm thú, cho dù có thế nào thì vẫn không thể sửa được tâm tính sắc lang này.
Tô Quỳnh Thy biết quá rõ điều này nên yếu ớt trừng hai mắt nhìn anh, để bảo toàn đứa bé đã gian nan sinh tồn được năm tháng tuổi, cô vẫn nên không cho anh vào phòng tắm mà để tự mình đi vào.
Hoắc Hải Phong cũng không hề khó chịu, đi tới phòng bên cạnh tắm rửa, đàn ông đi tắm động tác cũng nhanh, chỉ một lát là đã tắm xong.
Phòng ngủ bên cạnh cũng có quần áo của anh, dù sao thì đây cũng không phải là lần đầu tiên anh đến đây tắm rửa, hầu hết đồ ngủ đều để ở đây cho tiện mặc.
Hoắc Hải Phong đã tắm xong nhưng Tô Quỳnh Thy vẫn ở trong phòng tắm ngâm nga hát, anh mỉm cười không gọi cô, an tâm nằm trên giường lớn tràn đầy hơi thở của cô, chờ người đẹp đi ra khỏi phòng tắm.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Tô Quỳnh Thy mặc một chiếc váy ngủ cotton rộng rãi và thoải mái.
Từ khi mang thai cô rất thích mặc loại trang phục như thế này, thoải mái hơn nhiều so với quần áo bình thường, mà mặc cũng đơn giản tiện lợi hơn.
Khi cô bước đi, làn váy nhẹ bay lên, những bông hoa được thêu tinh tế trên cổ tay áo và viền cổ áo khiến cô trông vừa dịu dàng, giản dị vừa ngọt ngào, đáng yêu.
Đuôi tóc của cô gái nhỏ ướt nhẹp dính vào cổ, khi đi ra động tác có hơi vụng về, một tay cầm khăn tắm lau lau, một tay đỡ eo.
Hoắc Hải Phong thấy vậy thì nhướng mày đứng dậy ôm người ngồi xuống giường. Sau đó lấy khăn lau giúp cô. Mời đọc truyện trên truyen88.net
“Vừa rồi lúc nằm trên giường anh nghĩ cái gì mà cười vui vẻ như vậy?” Cô trêu chọc hỏi.
“Đang nghĩ tại sao cô gái nhỏ của anh lại có thể xinh đẹp như vậy, cho dù mang thai thì cũng là bà bầu xinh đẹp nhất. Anh vừa nói, vừa giúp cô vợ nhỏ của mình lau tóc.
Ban ngày, Hoắc Hải Phong đã giúp cô gội đầu rồi, nhưng buổi tối do cô không tiện nên không gội đầu lại, chỉ là đuôi tóc hơi ướt một chút, thậm chỉ không cần dùng cả máy sấy tóc, lau một lúc là khô ngay thôi.
Người đàn ông ôm cô nằm xuống giường, trong khoảng thời gian này, nhìn bụng cô lớn lên từng chút một, trong lòng anh luôn có chút bất an, luôn cảm thấy có chút không chân thực. Nhưng hôm nay, ở trong bệnh viện, lúc Hoắc Hải Phong nghe thấy nhịp tim của đứa trẻ, anh đột nhiên bình tĩnh lại.
Có gì mà phải lo lắng, nhiệm vụ duy nhất của anh lúc này là phải bảo vệ cô gái nhỏ thật tốt, chăm sóc cô cẩn thận để cô cảm thấy yên tâm, bình an sinh ra đứa trẻ, anh không nên lo lắng về những việc khác làm gì.
Sau khi suy nghĩ thông suốt, môi anh khẽ nhếch lên, anh áp tai lắng nghe nhịp tim của đứa trẻ.
“Anh làm sao vậy? Em còn muốn nói chuyện với anh đó.” Tô Quỳnh Thy có chút dở khóc dở cười, đỏ mặt cúi đầu nhìn về phía người bố quá mức kích động này.
Đã đêm hôm khuya khoắt rồi, cho dù anh không muốn nói chuyện với