Tô Quỳnh Thy lén lút trợn mắt một cái rồi quay đầu với vẻ lạnh lùng.
Nếu không phải trong lòng cô biết rõ năm năm đó hai người sống như thế nào thì chỉ sợ bây giờ cô đã bị người đàn ông mặt người dạ thú này lừa rồi.
Đúng là cho dù đối diện với ai thì Hoắc Hải Phong cũng sẽ không từ thủ đoạn để đạt được mục đích của mình.
Hoắc Hải Phong đứng sững tại chỗ, một tay anh tóm lấy cánh tay của Tô Quỳnh Thy, tay kia cầm nước trái cây. Trên người mặc đồ tây vậy mà trên cổ tay anh lại buộc một trái bóng bay nhìn rất trẻ con, vô cùng không hài hòa.
Lại thêm hai mẹ con Tô Quỳnh Thy và Tô Hướng Minh đều rất xinh đẹp, ba người đứng lôi lôi kéo kéo trong công viên trò chơi nên rất nhanh đã hấp dẫn ánh mắt của mọi người xung quanh.
Họ không những chỉ trỏ mà còn lao nhao thảo luận.
Vẻ mặt của Tô Quỳnh Thy lại càng trở nên lạnh lẽo, trong lòng cô đang bốc lên lửa giận. Cô đưa tay nhẹ nhàng nhấn đầu con trai để thằng bé chôn đầu vào vai cô: “Anh Phong này, tôi hi vọng anh biết chừng mực, tôi không muốn con của mình phải chịu ảnh hưởng từ người khác. Anh làm như thế là đã tạo nên bối rối cho tôi và con của TÔI.
“Anh xin lỗi Quỳnh Thy, anh hi vọng em có thể cho anh một cơ hội, để anh có thể nói với em mấy lời” Hoắc Hải Phong buông tay Tô Quỳnh Thy rồi cột dây của quả bóng bay vào tay cậu bé.
Anh biết nước trái cây trong tay sẽ không đưa ra ngoài được nên bỏ xuống.
Ngay lúc Hoắc Hải Phong buông tay Tô Quỳnh Thy ra thì cô đã muốn quay đầu chạy, nhưng người ta còn đang cầm lấy tay con trai cô nên cô chỉ có thể dằn lòng lại đợi anh Hoắc Hải Phong cột cho xong. Vội vàng gọi điện thoại cho tài xế với vẻ tức giận.
Chuyện đã tới nước này thì Tô Quỳnh Thy cũng chẳng cần đi chơi nửa, nên về sớm thì tốt hơn.
Tô Quỳnh Thy quay người đi một cách dứt khoát, Hoắc Hải Phong nhẹ nhàng xoa đầu ngón tay của mình, như có thể cảm nhận được làn da tinh tế mềm mại lúc nãy vậy.
Hoắc Hải Phong nhắm hai mắt lại rồi dựa vào ghế, trong đầu anh toàn là bóng hình Tô Quỳnh Thy, dáng vẻ cô dứt khoát, từng câu từng chữ cô từ chối anh. Mọi thứ như một thước phim quay chậm chiếu lại trong đầu Hoắc Hải Phong, khiến cho hai tay của anh siết lại. Hoắc Hải Phong thở dài một hơi rồi nói tài xế lái xe về công ty. Anh còn rất nhiều thời gian để thực hiện kế hoạch.
Hoắc Hải Phong cố gắng tự nhủ với mình rằng không nên gấp gáp, bắt buộc phải chậm rãi thì mới có thể nhốt con quái thú trong lòng mình lại được.
Tô Quỳnh Thy ôm Tô Hướng Minh, cô cúi thấp đầu về đến nhà, trước đó hai mẹ con đã chảy mồ hôi cả người, rất khó chịu.
Tô Quỳnh Thy đưa con trai đi tắm rồi cũng rửa ráy mình cho sạch sẽ rồi vội vàng chạy tới phòng Tô Hướng Minh.
Hai mẹ con nằm trên giường lớn mềm mại.
Tô Quỳnh Thy mở to mắt, cô nghiêng người thở dài một cái rồi nói với Tô Hướng Minh: “Có chuyện gì muốn hỏi thì mau hỏi đi, qua hôm nay thì mẹ không hứa rằng sẽ giải thích cho con nghe nữa đâu.”
“Mẹ ơi, cuối cùng là chú đó là ai vậy ạ, vì sao mẹ lại ghét chú ấy đến thế? Còn nữa, tại sao mẹ phải giả vờ như mất trí nhớ? Đến cùng là năm năm trước mẹ đã xảy ra chuyện gì? Là vì chú đó ạ, hay là vì Hướng Minh?”
“Cái này… Tô Quỳnh Thy thở dài một hơi, cô nghĩ nếu như con trai mình không trưởng thành sớm như thế này thì tốt rồi. Sao một đứa bé năm tuổi lại có thể hỏi được những vấn đề như thế này chứ?
Nắm bắt trọng điểm chuẩn quá rồi đấy: “Năm năm trước mẹ bị người ta bắt cóc, vì sống sót nên mẹ phải nhảy xuống biển, sau đó được người cứu lên, rời khỏi thành phố Hải Phòng. Lúc đó Hướng Minh còn ở trong bụng mẹ nên chắc chắn không phải do Hướng Minh rồi” Tô Quỳnh Thy sờ lên đầu con trai mình rồi nói tiếp.
“Chú kia tên là Hoắc Hải Phong, là người lớn lên với mẹ, cậu của con và chú Nam từ nhỏ. Khi còn bé mẹ và chú ấy từng có hôn ước, nhưng sau này nhà mẹ xảy ra chuyện, bố mẹ của mẹ, tức là ông bà ngoại của Hướng Minh đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn rồi qua đời. Khi đó hôn ước của mẹ và chú đó cũng bị huỷ bỏ…”
Tô Quỳnh Thy lại thở dài thêm một lần, cô đưa tay ôm lấy Tô Hướng Minh rồi cười nhẹ một tiếng. Cô vốn cho rằng khi nói tới những chuyện này thì mình sẽ không kiềm chế được mà khó chịu, nhưng thật ra có cậu nhóc ở đây nên tâm trạng của cô rất bình tĩnh.
“Là do chú kia thất hứa đúng không ạ?” Tô Hướng Minh ngước mặt lên rồi hỏi, cậu bé rất tức giận: “Chẳng trách chú Nam luôn nói chú đó không phải là người tốt lành gì. Người nào bắt nạt mẹ đều là người xấu, Hướng Minh không thích chú đó”
“A…’ Tô Quỳnh Thy há to miệng rồi hôn Tô Hướng Minh một cái, đúng là con trai của cô.
“Bây giờ Hướng Minh đã biết vì sao mẹ không thích chú đó rồi đúng không.’ Tô Quỳnh Thy ôm Tô Hướng Minh rồi để cậu bé ghé vào người mình: “Còn chuyện giả vờ mất trí nhớ, thật ra là do mẹ không muốn để ý tới chú đó, nhưng lại không có cớ gì cả nên mới giải giả vờ. Lân sau Hướng Minh mà nhìn thấy chú đó thì nhớ quay đầu chạy đi nhé?”
“Mẹ yên tâm đi, chú Nam tốt hơn chú đó nhiều, Hướng Minh ủng hộ mẹ ở bên chú Naml” Tô Hướng Minh phồng má nói: “Chờ Hướng Minh trưởng thành thì sẽ giúp mẹ xả giận, sau này Hướng Minh sẽ bảo vệ mẹ” “Chụt” Tô Hướng Minh hôn Tô Quỳnh Thy một cái, cậu bé nói rất nghiêm túc.
“Được, sau này mẹ sẽ dựa vào Hướng Minh, Hướng Minh cố lên!” Tô Quỳnh Thy ôm lấy Tô Hướng Minh rồi cười tủm tỉm đồng ý. Chắc chắn con trai cô sẽ giỏi giang hơn cô nhiều.
Tô Quỳnh Thy nói chuyện với con trai một lúc lâu, tới nỗi ngồi phịch lên giường.
Tô Hướng Minh cũng rất vui vẻ, cậu nhóc ôm lấy mẹ mình, Tô Quỳnh Thy ôm lại, để cho cậu nhóc có thể thoải mái hơn một chút.
Hai mẹ con lắng lặng lắng nghe nhịp tim của nhau, cơn buồn ngủ dần ập tới.
Sáng sớm hào hứng đi ra ngoài chơi, ai ngờ lại gặp phải Hoắc Hải Phong. Cả tinh thần và thể xác của hai mẹ con đều mệt, bây giờ đã không chống cự nổi.
Trong đầu Tô Quỳnh Thy trống rỗng, tạm thời cô không muốn nghĩ tới những chuyện phiền phức kia. Khi cô nghe được tiếng hít thở đều đặn của Tô Hướng Minh thì biết rằng cậu nhóc đã ngủ thiếp đi, cô cũng nhắm mắt theo.
Quả nhiên gặp phải Hoắc Hải Phong chẳng có chuyện gì tốt cả.
Mặc dù gối lên tay mẹ ngủ rất thoải mái, nhưng khi ngủ dậy thì cả người đều đau nhất. Tô Hướng Minh lắc lắc cái đầu rồi tỏ vẻ cổ mình rất đau…
Hai mẹ con ngủ hơn hai tiếng đồng hồ, cho tới khi dì giúp việc nấu cơm xong thì mới bị đánh thức. Sau khi hai người ngủ một giấc thì đã khôi phục lại tinh thần, chỉ là giấc ngủ này có hơi vất vả…
Tô Kiến Định nhíu mày xử lý chuyện của TQT, mặc dù nói bây giờ đã tham gia vào thị trường Hải Phòng nhưng vẫn còn có rất nhiều chuyện phải xử lý. Anh ấy bận rộn tới nỗi còn chẳng có thời gian ăn cơm trưa.
Tô Kiến Định đang bận thì đột nhiên có tiếng gõ cửa, anh ấy hơi nhíu mày lại, cũng không ngẩng đầu mà chỉ cất lời: “Vào đi” Chu Thanh rất nghiêm túc, cầm theo điện thoại vội vàng đi tới: ‘Chủ †ịch, anh xem cái này đi.
người ngủ một giấc thì đã khôi phục lại tinh thần, chỉ là giấc ngủ này có hơi vất vả…
Tô Kiến Định nhíu mày xử lý chuyện của TQT, mặc dù nói bây giờ đã tham gia vào thị trường Hải Phòng nhưng vẫn còn có rất nhiều chuyện phải xử lý. Anh ấy bận rộn tới nỗi còn chẳng có thời gian ăn cơm trưa.
Tô Kiến Định đang bận thì đột nhiên có tiếng gõ cửa, anh ấy hơi nhíu mày lại, cũng không ngẩng đầu mà chỉ cất lời: “Vào đi-” Chu Thanh rất nghiêm túc, cầm theo điện thoại vội vàng đi tới: ‘Chủ †ịch, anh xem cái này đi.”