Đôi môi mỏng của anh mấp máy, ánh mắt anh nhìn cô thâm thúy hơn một chút, đôi tay anh siết chặt, kéo cô lại gân mình hơn.
Sầm Dao không giãy giụa, bàn tay mềm mại lần mò trong áo ngủ của anh rồi ôm chặt eo anh.
Trên khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông xẹt qua chút dục vọng u ám, nhưng lại bị anh đè xuống.
Anh nắm chăn đắp kín một lớn một nhỏ bên cạnh, một tay gối sau gáy, nhắm mắt lại, đang định thiếp đi thì đột nhiên chiếc điện thoại cạnh đầu giường rung lên.
Trong đêm tối, thật sự không thể nào làm ngơ.
Đó là điện thoại của cô.
Anh thuận tay cầm qua, nhìn thoáng qua, cái tên chớp tắt trên màn hình khiến ánh mắt anh hơi tối lại.
Bộ Tử Ngang.
Hình như anh ta rất thích gọi điện cho cô.
“Ưm ~~” Sầm Dao bị điện thoại làm cho ưm một tiếng, mi tâm nhíu lại, nhìn như nửa mê nửa tỉnh.
Thương Đình Lập hỏi: ‘Điện thoại của em, muốn nghe không?”
“… Em nghe giúp chị đi: Sầm Dao ngủ đến mơ mơ màng màng, giờ phút này cô căn bản không phân biệt được là thật hay mơ, chỉ tưởng người nằm bên cạnh là Khương Oánh Oánh.
Thương Đình Lập không nói gì, trực tiếp áp điện thoại vào tai.
“Sâm Dao, cô ở đâu?”
Giọng nói của Bộ Tử Ngang vang lên bên kia đầu điện thoại.
Bây giờ anh ta đang ở chỗ của Du Mộng Nhị, Du Mộng Nhị đã ngủ, nhưng anh ta thì mãi mà chẳng ngủ được.
Nửa đêm, anh ta nằm trên giường lật qua lật lại, trong đầu luôn nghĩ tới lời nói hôm nay của mấy nhân viên trong công ty.
Vừa nghĩ tới cô bị trai bao đón đi, nghĩ tới giờ phút này có lẽ cô đang ngủ bên cạnh trai bao, anh ta đã cảm thấy như nghẹn ở cổ họng, không sao ngủ nổi.
Anh ta không biết mình bắt đầu để ý hành tung của cô như thế từ bao giờ, cũng không biết tại sao mình lại để ý hành tung của cô như thế, tóm lại lúc này tâm tư của anh ta đã bị cô ảnh hưởng.
Bên này, Thương Đình Lập giữ yên lặng, không nói lời nào.
“Sầm Dao, cô giả bộ câm điếc cái gì?!” Bộ Tử Ngang không khỏi hơi căm tức: “Ơ trước mặt tôi, trừ châm chọc tôi ra thì cô thà câm miệng đúng không?”
Thương Đình Lập là người rất kiên nhẫn.
“Không nói câu nào, cô chột dạ hả?
Sầm Dao, không phải bây giờ cô đang ở bên cạnh tên ẻo lả kia chứ?
Tôi không ngủ với cô thì cô thèm khát đến nỗi bao trai hả?’ “Cô ấy ngủ rồi, có gì ngày mai nói tiếp” Rốt cuộc người đàn ông cũng mở miệng.
Bên kia Bộ Tử Ngang hổn hển, nổi trận lôi đình. Bên này, giọng điệu của anh ôn hòa thản nhiên, bình tĩnh.
Nhưng câu nói kia chắc chắn có sức sát thương cực lớn.
Bộ Tử Ngang bên kia bịt giọng đàn ông đột ngột làm chấn động hồi lâu không nói chuyện.
Hình như anh ta không ngờ ràng lại là một người đàn ông nhận điện thoại của cô.
Quả nhiên!
Quả nhiên người phụ nữ này đang ngủ với người đàn ông khác!
Nghĩ đến điều này, Bộ Tử Ngang chỉ cảm thấy trong lòng như bị lửa đốt: “Anh là ai?”
Anh ta nghiêm nghị chất vấn.
“Trai bao của cô ấy: Thương Đình Lập vẫn bình tĩnh đáp lại.
Tay Bộ Tử Ngang đặt trên lan can, lan can đã sắp bị anh ta bóp gãy.
Tên này trả lời hùng hồn như vậy, hiển nhiên không đặt người chông hợp pháp của Sầm Dao là anh ta vào mắt.
Anh ta không muốn nói chuyện với trai bao, chỉ lạnh lùng bảo: “Kêu cô †a nghe máy.”
Thương Đình Lập liếc người phụ nữ trong ngực, hình như cô bị giọng nói của anh làm ồn, khẽ ngẩng đầu, mắt mờ mịt nửa mở, hỏi: “Ai vậy?”
Dáng vẻ này của cô giống như nai con lạc đường đi nhầm vào rừng.
Áo ngủ trên người cô có hoa văn hoa nhí, che gấu dáng người khêu gợi của cô, mặc trên người cô cũng rất thích hợp, không quyến rũ như lần trước nhưng cực kỳ ngây thơ.
Mắt Thương Đình Lập sẫm lại một chút, nói: “Chông em”
“À” Sầm Dao đáp một tiếng, rồi cô đột nhiên tỉnh táo lại, phát hiện không đúng, đôi mắt nửa khép mở hẳn ra.
Cô nhìn người đàn ông trước mặt, đôi mắt bị hơi nước bao phủ hiện lên đủ loại cảm xúc.
Ban đầu là mê mang, không biết rốt cuộc mình đã tỉnh hay vẫn còn nằm mơ, sau đó là khiếp sự, kinh ngạc, tiếp theo là bối rối.
Cô ý thức được hiện tại mình đang nằm trên giường bé, hơn nữa, người đàn ông này còn nằm bên cạnh mình, Sầm Dao lập tức muốn ngồi dậy.
Nhưng mới hơi cử động thì bả vai đã bị một bàn tay giữ chặt, người cô bị đè trở lại.
“Nằm đi, đừng nhúc nhích-” Giọng nói của người đàn ông vốn đã êm tai, trong bóng đêm thế này, rơi vào tai cô lại càng cực kỳ gợi cảm.
Sầm Dao nhìn anh, ánh mắt anh quét qua đứa nhỏ bên cạnh, thấp giọng nói: “Em cũng đâu muốn đánh thức nó phải không?”
Quả thực Sầm Dao không muốn, khó khăn lắm bé mới có thể ngủ ngon một chút.
Hình như bé biết cô sắp đi, cơ thể bé nhỏ xoay lại, ôm chầm lấy cô, đôi chân ngắn ngủn cũng gác lên người cô.
“Này! Sầm Dao, tôi biết cô dậy rồi!”
Bộ Tử Ngang ở bên kia nghe thấy giọng nói của hai người bọn họ, lại càng ghen tức sốt ruột.
Thương Đình Lập đưa di động tới trước mặt cô: ‘Muốn nghe không?”
quét qua đứa nhỏ bên cạnh, thấp giọng nói: “Em cũng đâu muốn đánh thức nó phải không?”
Quả thực Sầm Dao không muốn, khó khăn lắm bé mới có thể ngủ ngon một chút.
Hình như bé biết cô sắp đi, cơ thể bé nhỏ xoay lại, ôm chầm lấy cô, đôi chân ngắn ngủn cũng gác lên người cô.
“Này! Sầm Dao, tôi biết cô dậy rồi!”
Bộ Tử Ngang ở bên kia nghe thấy giọng nói của hai người bọn họ, lại càng ghen tức sốt ruột.
Thương Đình Lập đưa di động tới trước mặt cô: ‘Muốn nghe không?”
Trong đầu Sầm Dao ngơ ngơ ngác ngác, vừa không muốn để ý tới Bộ Tử Ngang, vừa không muốn ở bên Thương Đình Lập, hơn nữa, nếu cô đúng thì hiện tại đầu cô còn gối lên cánh tay Thương Đình Lập.
Sầm Dao suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn nhận điện thoại, áp vào tai.
Bộ Tử Ngang bên kia đang tức đến giẫm chân, toàn bộ sự chú ý của cô đều dành cho người đàn ông bên cạnh. Có vẻ anh không quan tâm nội dung cuộc điện thoại của cô, sau khi giao điện thoại cho cô xong thì nhắm mắt lại ngủ.
Sao người này lại ngủ ở đây chứ?
Đây không phải là giường của nhóc con sao?
Cơn buồn ngủ của Sầm Dao đã tan biến hoàn toàn.
Bởi vậy, cảnh tượng trước mắt thật sự không giống lời đồn đại.
Giường trẻ em vốn chỉ có một mét rưỡi, cô và bé ngủ còn dư được chút không gian, nhưng bây giờ có thêm Thương Đình Lập, cả người cô đều dính sát vào người anh mới nằm được.
“Sầm Dao, tên ẻo lả kia có phải là trai bao lần trước mà cô nói không?” Tiếng hét của Bộ Tử Ngang khiến cô hồi phục tinh thần lại.
Ẻo lả?
Trai bao?
Điện thoại có mở loa ngoài, Sâm Dao chắc chắn người ông bên cạnh đã nghe thấy những lời này.
Cô len lén liếc anh, anh vẫn bình tĩnh ngủ, không mở mắt ra.
Cả mí mắt cũng chưa từng nhúc nhích.
“Chuyện này không liên quan gì tới anh, sau này, nếu anh muốn bàn việc riêng thì đừng gọi cho tôi.
Sầm Dao đè giọng xuống cực thấp.
Thứ nhất, cô không muốn ầm ï tới chỗ Thương Hựu Nhất.
Thứ hai, ở trước mặt Thương Đình Lập, cô không muốn cãi nhau với Bộ Tử Ngang, khiến mình mất phong độ.
“Thế nào? Không thể trò chuyện riêng tư với tôi, với tên ẻo lả kia thì được, đúng không?” Bộ Tử Ngang không muốn cứ vậy mà kết thúc.
Sầm Dao cười khẽ một tiếng: “Hiếm khi anh tự hiểu lấy bản thân như vậy.
“Tên ẻo lả kia là ai?”
“Trai bao.” Sầm Dao đáp.
Quả nhiên Bộ Tử Ngang tức gân chết: “Cô thế mà tìm một tên trai bao sỉ nhục tôi?”
“Du Mộng Nhị có biết khuya vậy rồi anh còn gọi điện cho tôi không?”
Sầm Dao không trả lời, hỏi ngược lại.
Nhắc tới Du Mộng Nhị, Bộ Tử Ngang chột dạ chớp mắt một cái, nói tiếp: “Cô đừng đánh trống lảng”
“Tôi rất buôn ngủ, tôi muốn đi ngủ”
Dứt lời, Sầm Dao lười biếng ngáp một cái.