Chờ đến sau khi kết hôn, ông lại không thể không che giấu. Dù sao thì cô Hai nhà họ Khương cũng không phải hạng người dễ chọc. Nếu đã kết hôn với bà rồi thì phải gánh vác trách nhiệm rất nặng nề. Cũng may, khó khăn vất vả, cũng đã trôi qua được mười mấy năm.
Nhưng mấy năm gần đây, Thương Hiển đã có chút chứng nào tật nấy, bắt đầu ngoại tình với phụ nữ khác, còn trực tiếp đưa một người phụ nữ vào Nguyên Thịnh làm trợ lý cho ông ta. Những việc này Thương Đình Lập đương nhiên cũng không đế ở trong lòng, dù sao thì đây cũng là chuyện của Thương Hiển, chẳng có liên quan quá nhiều đến anh.
Nhưng tất cả những thứ này, tiền đề là ông ta không chọc anh.
Bây giờ rất rõ ràng, Thương Hiển cố ý kiếm chuyện với anh.
Dù sao người thân ai mà không biết ông già không thích Sầm Dao, lại chạy đến thăm vào lúc này, rõ ràng là muốn chọc vào chỗ đau của ông già, mặt ngoài ông già đương nhiên vẫn ra vẻ vô cùng bình tĩnh, nhưng mà chờ mọi người đi rồi, tất cả bực tức mà ông đè nén sẽ chỉ chất chồng trong lòng, hơn nữa sẽ trút hết lên người của Sầm Dao.
Mặt Thương Hiển hơi căng thẳng, trong mắt hiện lên vẻ tàn nhẫn rồi lại nhanh chóng giấu đi, nở một nụ cười khổ, khóe miệng giật giật: “Đình Lập, đúng là càng lớn thì càng thích nói đùa với chú Tư, con còn không hiểu con người của thím Tư sao? Mấy hôm nay muốn chuẩn bị chuyện đính hôn cùng Lâm Viễn, thím Tư của con cũng có cả đống việc lo không xuể” Thương Vi là con gái độc nhất của Thương Hiển, rất xinh đẹp, cũng rất kiêu ngạo.
Chẳng qua chắc là do từ nhỏ đã được mọi người cưng chiều, nên tính tình có hơi kiêu căng. Thương Đình Lập luôn không thích cô em họ này.
Cô em họ này từ nhỏ đã thích dính anh, sau khi gặp được Lâm Viễn rồi thì khó khăn lắm mới không quấn anh thường nữa, trong lòng Thương Đình Lập cực kỳ vui vẻ. Trong lòng Thương Đình Lập có chút ấn tượng tốt với anh chàng Lâm Viễn chưa bao giờ gặp mặt kia, dù sao thì cũng là anh ta đã dời lực chú ý của Thương Vi khỏi người anh. Lại nói tiếp. Lần này Thương Vi đính hôn, cũng đã cho Thương Hiển một cơ hội tốt. Cơ hội dẫn con gái ra nước ngoài chơi.
Tháng trước, Thương Hiển đi nước ngoài. Cho nên lần này Thương Đình Lập mới có thể dễ dàng thay đổi hội đồng quản trị đến như vậy. Cô năm Thương Dao lại là một người không có chính kiến, lúc trước đều nghe lời chú Tư, trong đầu óc chẳng có bao nhiêu chiêu trò cả. Lần thay đổi hội đồng quản trị này, bà tận mắt nhìn thấy, nhưng không thể nói xen vào câu nào.
Chắc là chuyện duy nhất bà làm để cản trở anh chính là gọi Thương Hiển quay về. “Cô năm, dạo gần đây cô còn bận đi xem mắt không, con có quen biết một giáo sư ngành tiếng Trung, có muốn con cho cô cách liên lạc không” Thương Đình Lập quay đầu, nhìn Thương Dao có mái tóc nâu uốn xoăn, đang lười biếng dựa vào ghế sofa, trên mặt bà trang điểm rất đậm, vàng mắt hiện lên chút mệt mỏi.
“Hình như cô năm đã tiều tụy đi nhiều rồi, là do lớn tuổi sao? Cũng đúng, cô cũng sắp bốn mươi rồi, già đi một chút cũng là chuyện bình thường thôi.” Lúc Thương Đình Lập châm chọc người khác, đúng là chuyên môn đi thọc vào chỗ đau nhất của người ta.
Thương Dao cũng không thể nhịn được như Thương Hiến, nhíu chặt mày liễu lại, tức giận nói: “Không biết ăn nói thì đừng nói, anh, anh xem Đình Lập đã già đầu rồi mà cứ thích giễu cợt em, đúng là không được dạy dỗ gì cả” Những lời này của Thương Dao chẳng khác gì cũng châm chọc luôn cả Thương Ly Viễn.
Thương Ly Viễn vốn yêu thương cô em út này nhất, nhưng vừa nghe thấy lời này, gương mặt vốn đã không vui lập tức sâm xuống. “Bậy bạ, em út, em so đo với Đình Lập làm cái gì, em lớn hơn nó mười mấy tuổi, sao bụng dạ hẹp hòi vậy hả, chẳng trách bây giờ còn không có người nào chịu đựng nổi tính tình của em” Thương Ly Viễn dù sao cũng là ba của Thương Đình Lập, nếu bàn về chuyện chọc tức người khác thì cũng không thua kém Thương Đình Lập chút nào.
Thương Dao bị những lời này tức đến đỏ mát: "Anh hai, sao anh lại nói em như thế, anh rõ ràng biết em đang thủ thân vì Lý Thừa mà” Lời nói này giống như là một người phụ nữ trong trắng bị người ta vu oan thành loại con gái hư hỏng, giống như là bị sỈ nhục vậy.
Nhưng mà là người một nhà, ai mà không biết chứ. Lý Thừa là vị hôn phu của Thương Dao, nhưng đã là chuyện của nhiều năm trước. Anh ta đã chết năm năm rồi, người khác đều nghĩ rằng anh ta chết vì tai nạn giao thông, xui xẻo chết trước ngày kết hôn một ngày. Nhưng Thương Đình Lập lại biết được nguyên nhân sâu xa của chuyện này, trước khi kết hôn một ngày, Lý Thừa đã đến nhà mới.
Anh ta vốn vui vẻ mà đi, không ngờ trên đường quay về lại xảy ra tai nạn giao thông. Một người chưa từng uống rượu, lái xe rất ổn, đột nhiên lại xảy ra tai nạn giao thông, việc này vốn là rất khó hiểu.
Không ngờ rằng ngày hôm sau lại có người đồn rằng Thương Dao trước khi kết hôn còn đi thuê phòng với người khác, tuy rằng chuyện này cuối cùng đã bị nhà họ Thương làm lẳng xuống.
Nhưng người nhà họ Thương và nhà họ Lý đều hiểu rất rõ. Cho nên khi thấy Thương Dao lại lấy người chết ra viện cớ, trong lòng Thương Đình Lập cực kỳ khinh thường. Bà cô này của anh, từ lúc còn là trẻ vị thành niên đã ăn chơi quậy phá với mấy người học cùng trường rồi.
Hơn nữa còn chơi rất lớn, vào quán bar, KTV giống như là vào nhà của mình. Người trong nhà cũng không quan tâm đến bà. Dù sao ông ngoại bà ngoại đã mất sớm, mấy anh em khác đều do anh hai chăm sóc. Ông già khi còn trẻ cũng là người quậy phá, nhưng vì mấy đứa em trai em gái cho nên mới đè nén cảm xúc muốn quậy phá xuống mà thôi. Nếu không thì sau này cũng sẽ không làm ra chuyện tình yêu đích thực này rồi. “
Cô vẫn luôn nhắc đến chú Lý, không sợ đêm khuya chú ấy sẽ đến tìm cô sao?” Mắt Thương Đình Lập u ám, giọng điệu trầm thấp, giống như mang theo luồng khí lạnh. Thương Dao bị lời nói của anh dọa giật thót tim, cảm giác lạnh lẽo truyền thẳng đến tim. Không muốn ở lại nhà họ Thương thêm một giây nào nữa. Thương Hiển thấy em út bị cháu trai dọa đến đổ mồ hôi lạnh, trong lòng cũng hiểu rõ lần này e là không lấy được chỗ tốt gì rồi. Nhưng mà cũng may ông vẫn còn một đòn sát thủ. “Anh hai, đã bao lâu rồi anh chưa đi gặp Tiểu Vân hả, lần này cậu ta về Bắc Kinh cũng không có ai đón gió tẩy trần cho cậu ta cả, cùng đều là con cháu nhà họ Thương, TiỂu Vân thế này cũng thật sự xem không được rồi” Ngoài miệng Thương Hiến giống như lá đang bất bình thay cho Thương Vân.
Thương Ly Viễn ngẩn ra một lúc tới nhớ đến, cái cậu Tiểu Vân trong miệng em ba còn không phải là thằng con ngoài giá thú mà ông chỉ mới nhìn thấy một lần kia sao. Nhưng cậu ta đã về nước rồi, điều này cũng làm ông rất kinh ngạc. “Cận la đang ở đâu?" Đại khái là chưa gọi thẳng tên cậu, Thương Ly Viên giật giật môi một lúc, cuối cùng vẫn không thể gọi tên cậu ra được.
Thương Hiển thầm trợn trắng mắt, trên mặt vấn rất nghiêm túc: “Cậu ta à, lúc này còn đi theo cau bọn em, nhưng mà lúc nãy cậu †a nói muốn đi vệ sinh, em hảo người giúp việc dẫn cậu ta đi rồi” Thương Hiến nói xong mấy câu này thì dừng lại, trong lòng Thương Đình Lập thâm nói không xong. Phòng vệ sinh ở lầu một không cách nhau quá xa, nếu như cái cậu Thương Văn kia đi vào phòng của Sầm Dao, vậy... Thương Đình Lập không suy nghĩ đến cái ý tưởng không hay này nữa, anh nhanh chân chạy về phía phòng vệ sinh. Mãi đến khi đi được một đoạn xa.
Còn mơ hồ có thể nghe được giọng Thương Hiển