Vì lâu lắm rồi hai người không đi dạo riêng với nhau.
Cho dù chỉ là vì mua mấy vật dụng cần thiết khi đi học như vở bút chì và một số đồ chơi nhỏ cho Manh Manh, Thương Đình Lập vẫn lôi kéo Sầm Dao đi dạo vài cửa hàng giống như không biết mệt.
Sau khi tan ca, Sầm Dao vốn đã rất mệt mỏi, giờ cũng kiệt sức vì đi dạo.
Thấy Sầm Dao mệt đứt hơi, Thương Đình Lập nói: "Dao Dao, anh đi thanh toán, em đứng đây đợi anh một lúc."
"Đi đi, đi đi"
Sầm Dao mệt mỏi phất tay với anh, sau đó ỉu xìu dựa vào cửa kính.
Rảnh rỗi không có việc gì bèn lấy điện thoại ra, cô yên lặng dời ánh mắt sáng bóng người đang đứng ở quầy thu ngân, sau khi thấy anh còn đang đứng xếp hàng, dùng app chìa khóa vạn năng mở wifi của cửa hàng này, cô lập tức vào game Thần Hành Cửu Thiên ngay.
Thật ra phiên bản thử nghiệm nội bộ của Thần Hành Cửu Thiên chẳng có gì thú vị với NPC cả.
Bởi vì cô là NPC, ngày nào cũng chỉ có thể di chuyển ở một khu vực cố định.
Nhưng Sầm Dao phát hiện ra NPC của cô hơi khác, cô có thể ra khỏi khu vực của cô đi khắp nơi.
Bởi vì bản đồ mới có liên quan đến biển.
Sầm Dao biến thành một NPC trẻ tuổi tên là Mộng Kiều, mặc một chiếc đầm màu hồng nhạt đang đi ra ngoài biển rộng.
Trên bờ cát mênh mông có thể nhìn thấy một mảng lớn rùa đen và những vỏ sò đang lấp ló, thỉnh thoảng còn có vài chú cua bò lên bờ.
Sầm Dao cong lưng, duỗi tay chọc thử mấy quả trứng rùa, sau đó cô kinh ngạc phát hiện, cô chọc thủng quả trứng luôn.
Sầm Dao còn chưa kịp kinh ngạc,đã nghe thấy giọng Thương Đình Lập vang lên bên cạnh: "Dao Dao, chúng ta về nhà thôi"
"Được"
Sầm Dao đồng ý, sau đó lập tức nhấn nút tắt màn hình di động.
Sau khi về đến nhà, Sầm Dao đặt toàn bộ những món đồ cô mua cho Manh Manh vào phòng cô bé.
Mấy ngày sau.
Thương Đình Lập phát hiện dạo gần đây Sầm Dao không bình thường, tối nào cũng ngả lưng xuống ngủ ngay, phải biết rằng lúc trước ngày nào Sầm Dao cũng sẽ bồi dưỡng tình cảm với anh.
Trong giờ làm việc, khi anh xem hồ sơ cũng phát hiện ra số lần Sầm Dao chui vào trong toilet càng lúc càng nhiều, gần như cứ nửa tiếng lại muốn chui vào một lần.
"Dao Dao"
Lúc Sầm Dao đứng dậy định vào WC nữa, Thương Đình Lập kịp lúc gọi cô lại.
"Dao Dao, mấy hôm nay em sao vậy, có phải bụng có vấn đề gì không"
Thương Đình Lập đến gân cô, lo lắng sờ bụng cô.
Bị tay Thương Đình Lập chạm vào, cơ thể Sầm Dao nhạy cảm run nhẹ, trong lòng cô rất cạn lời nhưng vẻ ngoài vân cố gắng giả bộ nói: "Em không bị bệnh, chỉ muốn đi toilet thôi."
Cô thật sự không bị bệnh, cô chỉ muốn đi thăm rùa đen nhỏ của cô thôi, nghĩ đến rùa nhỏ còn đang chờ cô đút cá tôm cho ăn, Sầm Dao lại càng muốn chạy ra ngoài hơn.
Thương Đình Lập hoàn toàn không tin lời Sầm Dao nói, chỉ nhìn ánh mất khẳng định của cô.
Thương Đình Lập cũng không có cách nào với cô cả, đành lùi bước nói: "Vậy em đi trước đi, anh chờ em về"
Thấy Thương Đình Lập nói cứ như sinh ly tử biệt, trong lòng Sầm Dao đột nhiên hơi áy náy, vì một bé rùa mà lại đi nói dối có phải là không tốt với Thương Đình Lập lắm không.
Nhưng suy nghĩ này chỉ xuất hiện trong đầu Sầm Dao một giây đã bị cô lập tức đá bay ra ngoài.
Rùa đen nhỏ còn đang chờ ăn cá tôm nữa, không thể bỏ đói nó được.
Cô nhanh chóng chạy đi mất.
Thương Đình Lập thấy Sầm Dao nhanh chóng biến mất tăm, trong lòng cứ có cảm giác không đúng lắm.
Anh theo bản năng bước vào trong toilet, sau đó nhìn thấy tấm biển đang sửa chữa màu vàng thường dùng khi sửa chữa một nơi nào đó đang được đặt trong góc.
Anh nghĩ một lúc rồi đặt nó ở cạnh cửa toilet.
Sau đó anh lại cầu thang cạnh cửa đợi gần nửa tiếng, đi qua đi lại trước cửa toilet vài lần, cuối cùng vẫn bước vào.
Đi vào trong phòng vệ sinh Sầm Dao đang ngồi.
Anh vươn tay, nhẹ nhàng gõ từng cánh cửa một.
Hai mươi cánh cửa anh đã gõ được mười chín cái, đều không có phản ứng gì, chỉ còn lại cánh cửa ở trong góc cuối cùng.
Thương Đình Lập gõ thử.
Bên trong lập tức vọng ra tiếng nói không vội của Sầm Dao: "Chờ một chút, trong đây có người "
Sau đó Thương Đình Lập lại đợi thêm mười phút vẫn không có ai bước ra.
Thương Đình Lập lập tức lên tiếng: "Sầm Dao, em đi toilet lâu đến vậy sao? Rết cuộc em làm gì ở trong đó"
Sầm Dao đang chơi đùa với rùa đen vừa nghe thấy giọng nói ngoài cửa đây không phải là giọng Thương Đình Lập sao? Không ngờ anh còn vào nhà vệ sinh nữ nữa.
Cô luống cuống tay chân hai mặt nhìn nhau với con rùa đen nhỏ trong điện thoại, dùng khẩu hình miệng nói: Lần này bị mày hại chết rồi.
Trước khi Sầm Dao ra ngoài, cô còn nghĩ có cần phải ném điện thoại vào trong đó không, giả bộ như là cô là vì điện thoại cho nên ở mãi trong nhà vệ sinh không chịu ra ngoài.
Nhưng nhớ đến điện thoại này đang đăng nhập tài khoản thử nghiệm nội bộ, cuối cùng cô vẫn lựa chọn ngoan ngoãn ra ngoài.
Thương Đình Lập ngồi trên ghế buồn cười nhìn Sầm Dao đang thành thật khai báo, cũng không biết nên khóc hay nên cười nữa.
Thân là một người đàn ông, sức quyến rũ của anh lại còn không bằng một con rùa đen trong trò chơi, lại bị một con thú cưng trong trò chơi làm Dao Dao bỏ bê anh suốt mấy ngày qua.
Giờ phút này, anh thật sự muốn mảng Thương Vân vài câu, rảnh rỗi không có việc gì đi làm hệ thống thú cưng làm chi, ngay cả NPC cũng có thú cưng, đây không phải là đang làm trò sao.
Nhưng nhìn dáng vẻ Sầm Dao cúi đầu ủ rũ uế oải thế kia, trong lòng có giận cỡ nào cũng không thể trút ra được.
Anh cầm điện thoại Sầm Dao vừa mới nộp lên mở ra xem, trên màn hình rùa đen còn đang bò từ từ, Thương Đình Lập nhấn một cái, màn hình lập tức hiện lên chữ.
Có thể đi dạo cùng rùa nhỏ.
Có thể đi du lịch cùng rùa nhỏ.
Cực kỳ linh động thú vị.
Lúc này Thương Đình Lập đột nhiên hiểu ra vì sao Sầm Dao lại bị trò chơi này làm mê mật.
Thú cưng linh động như thế, so với ở ngoài đời còn phải lo lắng trên người bọn chúng có thể sẽ chứa những vi khuẩn gây bệnh, thú cưng trong trò chơi lại có thể tùy ý yêu thương.
Mà nó còn có thể bầu bạn với Sầm Dao, đúng là thú cưng rất dễ làm nảy sinh tình cảm.
Thương Đình Lập trả điện thoại cho cô, sau đó vất vả khuyên nhủ: "Dao Dao, sau này em làm xong công việc trong công ty rồi thì cứ ngồi trong văn phòng chơi, không khí trong nhà vệ sinh không tốt, ở lâu không tốt cho cơ thể của em.
Sầm Dao kinh ngạc nhìn anh: "Anh không cấm em chơi hả"
"Sao lại cấm chứ, em quên lúc em mới đến đi làm, không phải anh còn bảo em cứ chơi game đi sao, chỉ cần sắp xếp thời gian chơi game hợp lý, anh đương nhiên sẽ không cấm em"
Đối mặt với tấm lòng rộng rãi của Thương Đình Lập, Sầm Dao rưng rưng nước mắt nhào lên, cọ đầu lên ngực anh, hiếm khi mà làm nũng nói: "Đình Lập, anh thật tốt"
"Đợi đã"
Thương Đình Lập đột nhiên đẩy cô ra.
Sầm Dao không hiểu vì sao.
Thương Đình Lập cố ý đưa mũi về chỗ cô hít hít vài cái, sau đó liên tục vẫy tay nói: "Dao Dao, trên người em có mùi gì thế, mau đi tắm đi"
Sầm Dao nối đóa: "Anh lại dám chê em"
Sầm Dao lại càng chui sâu vào lòng anh hơn, giống như là nhất định phải làm cho người anh cũng dính mùi giống như cô.