Anh đè chặt túi, nhẹ nhàng chuyển bước về phía ngoài, kề sát tai Sầm Dao nói: “Anh ra ngoài một lát. Dao Dao, bức tranh của em anh sẽ cho người mua về, cho dù bao nhiêu tiền cũng phải mua” Nếu Thương Vân muốn quyên góp hết những bức tranh đó thì anh đương nhiên muốn mua lại bức tranh của Sầm Dao. Anh cũng không muốn tranh chân dung của người phụ nữ của mình bị người khác mua mất.
Sầm Dao quay lại, gật đầu, thấy Thương Đình Lập ra ngoài, cô nhíu mày, lo lắng hỏi: “Nếu là chuyện công ty thì anh về trước đi, có Oánh Oánh ở với em mà”
“Yên tâm, không có chuyện gì lớn đâu” Thương Đình Lập xoa đầu cô, cười khẽ. Tuy anh thích dáng vẻ thấu hiểu lòng người này của Sầm Dao nhưng anh lại càng mong cô đừng lo lắng nhiều cho anh như vậy. Bởi vì cô như vậy sẽ chỉ khiến anh cảm thấy mình làm chưa đủ tốt mới để cô có chuyện gì cũng lấy anh làm đầu.
Đợi tới khi ra cửa thì Thương Đình Lập mới lấy điện thoại trong túi ra nghe. “Chủ tịch Thương, tôi là Nam Vũ, người của Phi Dực Môn”
Người đối diện trước tiên giới thiệu thân phận của gã ta rồi thoải mái nói thẳng: “Bây giờ tôi đang ở cửa sau của triển lãm. Quả nhiên không ngoài dự đoán của cậu, ở cửa sau của họ có giấu một tầng hầm ngầm. Nếu như chủ tịch Thương đoán không sai thì bên trong hắn là thứ cậu muốn”
“Cảm ơn. Nếu được thì có thể vào xem thử không?” Dù sao cũng là người của Khương Húc Đông, anh luôn tin tưởng người của anh em mình. Nhưng không có chứng cứ chính xác thì anh không thể nào tiến hành bước kế tiếp.
“Có thể. Đây vốn là việc chúng tôi phải làm” Nam Vũ đối diện lập tức đồng ý. Gã ta tựa cửa gỗ, liếc mắt nhìn phía sâu trong. Trong tầng hầm ngầm đen tối vì được trang trí đèn mà có vẻ trở nên sáng sủa.
Gã ta đi từng bước một xuống dưới, ngay lúc đẩy cửa ra thì đột nhiên vang lên tiếng bước chân. Nam Vũ cầm chặt điện thoại trong tay, mồ hôi bắt đầu dính vào điện thoại còn tay kia thì sờ vào chỗ để dao nhỏ trước ngực. Gã ta rất căng thẳng, sợ đụng mặt người khác.
Cũng sợ người tới là để lấy gì đó dưới này đi. Nam Vũ dựa sát vào vách tường. Tiếng bước chân ngày càng gần, hai giọng nói vang lên. “Lão Từ, hôm nay tôi dẫn cậu tới đây, cậu tuyệt đối không được nói với người khác, nếu không bát cơm vàng tôi vất vả lắm mới giữ được này chắc chân sẽ bị hãng” Bước chân thô lỗ thường ngày của Vương An lúc này trở nên thận trọng.
Vẻ mặt thô lỗ của hắn ta dính chút bụi, trên trán đổ mồ hôi. Thân hình Từ Châu gầy gò nhưng biểu cảm trên mặt lại giống hẳn †a như đúc.
Nghe nói vậy, càng khó được không xấu hổ nói: “Người anh em, lần này tôi chỉ muốn đi với cậu để nhìn việc đời.
Quan hệ giữa chúng ta thế nào chứ, còn nữa, chỉ cần cậu không nói, tôi không nói thì ai biết được tôi đi chung với cậu” Vương An thấy cũng đúng, không nói lời nào.
Dù sao lần này họ tới để làm nhiệm vụ, nếu đại ca không hài lòng thì lần này hắn ta có thể thật sự cần phải về nhà tắm rồi ngủ. Hai người đi tới cửa tầng hầm ngầm, Vương An đột nhiên nhận thấy không đúng, ngồi xổm xuống chăm chú quan sát mặt đất.
Phất tay với Từ Châu: “Người anh em, cậu xem chỗ này có phải có dấu chân của người khác không? Còn có ở đây, ở đây nữa” Hẳn ta phát hiện vài chỗ, vẻ mặt cũng từ sốt ruột chuyển thành hoảng loạn.
Vương An trông thô lỗ nhưng rất tỉ mỉ, nếu không thì Thương Vân cũng sẽ không sai hẳn ta tới đây một chuyến. Hắn ta theo dấu chân đi về phía trước, ngay lúc sắp tới gần Nam Vũ thì Từ Châu vỗ vai hắn ta, trấn an: “Nói không chừng là đại ca tới. Cậu đừng nghĩ lung tung, đi thôi, chúng ta nhanh chóng chuyển đồ đi đi”
Vương An bị Từ Châu nhắc thì đầu óc lập tức tỉnh táo hơn. Hắn ta nghĩ cũng đúng, chỉ cần họ nhanh chóng chuyển hàng đi an toàn thì ai đã tới cũng không quan trọng. Từ Châu khoác vai hắn ta, hai người mau chóng đi vào trong.
Ở góc tối, Nam Vũ đi ra từ sát vách tường. Gã ta nói thắng với người bên kia của cuộc điện thoại chưa cúp: “Chủ tịch Thương, mọi việc sợ rằng không ổn, họ sắp bắt đầu chuyển hàng đi” Thương Đình Lập vẫn chú ý động tĩnh trong điện thoại, đương nhiên nghe rõ mọi chuyện vừa xảy ra.
Vẻ mặt anh vẫn bình tĩnh như thường, thậm chí còn có trấn an Nam Vũ: “Từ Châu kia là người của chúng ta. Cậu đi theo vào, nhân lúc người khác không chú ý thì đánh hãn ngất xỉu. Mọi chuyện sau đó thì để tôi giải quyết” “Được, chủ tịch Thương” Nếu mọi việc đã căn dặn rõ ràng thì đương nhiên Nam Vũ sẽ làm theo mệnh lệnh.
Gã ta đi đứng nhẹ nhàng, lặng lặng vào bên trong. Vương An và Từ Châu đang đưa lưng về phía gã ta, đốt một đống hàng hóa.
Lúc gã ta vào thì Vương An tức khắc nhận ra, theo bản năng quay đầu lại, trừng to mắt, còn chưa kịp nói một câu thì đầu óc tối sầm, ngã xuống đất. Thương Đình Lập ở ngay lúc vừa cúp điện thoại thì lấy ra một chiếc điện thoại đã chuẩn bị sẵn từ trước, gọi thẳng tới đồn cảnh sát. Anh nâng giọng, tiếng nói nghe rất trong: “Là đồn cảnh sát đúng không? Tôi muốn báo án, hôm nay tôi thấy một đám người lén lút vào tòa nhà đối diện Nguyên Thịnh. Hôm nay ở chỗ đó đúng lúc tố chức triển lãm tranh nên tôi nghĩ có lẽ có người bị bắt cóc, mong các vị có thể mau chóng tới nơi” Anh vừa nói vừa hơi thở gấp như đang chạy trốn.
Vừa nói xong, anh đã cúp điện thoại. “Bốp bốp bốp, diễn tốt lâm” Khương Húc Đông đã đứng sau lưng anh một lúc nên thấy toàn bộ cảnh Thương Đình Lập tự biên tự diễn này. Không thể không nói, quả nhiên là gừng càng già càng cay. Nếu để anh xử lý chuyện này thì Khương Húc Đông khẳng định anh chắc chắn không bình tĩnh được như Vậy. Ít nhất thì anh sẽ không làm luôn việc báo cảnh sát.
Thương Đình Lập quay đầu lại, lạnh lùng liếc nhìn anh rồi nói: “Cũng vậy, cậu nói với bác gái hôm nay đi triển lãm tranh với đối tượng hẹn hò. Nếu để bác ấy biết cậu vốn dĩ không đi gặp đối tượng hẹn hò mà dẫn em gái đi ra ngoài xem triển lãm thì không biết bác ấy sẽ làm thế nào” Khương Húc Đông thoáng đờ người rồi nhanh chóng cười lớn. Nói thật, đây không phải lần đầu tiên bị Thương Đình Lập trào phúng ngược lại. Nhưng lần nào anh cũng đều cảm thấy sảng khoái. Có lẽ là cảm giác giữa kỳ phùng địch thủ.
Khương Húc Đông bước tới vỗ vai anh: “Đi thôi, vào trong đi. Cậu đi lâu vậy mà chưa vào sợ rằng sẽ khiến người khác hiểu lầm” “Không sao, đợi cảnh sát tới thì e rằng cũng không đoái hoài gì đến tôi đâu” Thương Đình Lập không thèm để ý, dù sao anh cũng không làm gì cả.