Sốt ruột ngẩng đầu hỏi: “Là ai nói lung tung gì rồi đúng không? Em không nghĩ nhiều như vậy thật mà, em đi thăm A Vân chỉ vì muốn giúp cậu ấy một chút. Sao lại có người để mắt tới chuyện của em chứ?” Sầm Dao thật sự không rõ ai nhàm chán như vậy, cứ nhìn chằm chằm cô. Cô đương nhiên chưa từng nghĩ người đó là vị nhân vật chính còn lại kia.
Sương mù trong đôi mắt thâm trầm của Thương Đình Lập tan đi, anh nói sang chuyện khác: "Chuyện của C&., em không muốn anh nhúng tay thì lần này anh sẽ ra tay. Được rồi, dự án hợp tác lần trước đưa em lại thay đổi phương án, anh trực tiếp đưa cho em” Ánh mắt Sầm Dao ngớ ra, nhíu chặt mày: “Là dự án hợp tác lưu truyền ra ngoài kia của chúng ta sao?” Sầm Dao vốn còn muốn nói dự án hợp tác đó đã bị Khương Húc Đông lấy đi, nhưng nghĩ tới quan hệ thân cận giữa họ, không có khả năng không biết. Thương Đình Lập gật đầu: “Đúng vậy. Nhưng dự án hợp tác lần trước đó đã bị lộ ra, cũng đã không có quan hệ rồi.
Dù sao dự án đó quả thật bị một công ty khác đoạt rôi. Chỉ là Nguyên Thịnh đã ký lại hợp đồng với AITO. Em chờ chút, anh đi lấy cho em” Thương Đình Lập tới cạnh máy in phía sau, in văn kiện ra. Vì là hợp đồng ký online nên cần in ra. Đợi tới lúc in ra, Thương Đình Lập trực tiếp đưa văn kiện cho cô.
Sầm Dao cầm dự án hợp tác, cẩn thận nhiều quy định trong hợp đồng.
Nhưng khi cô nhìn thấy chỗ tốt trên đó gân như đều hướng về phía Nguyên Thịnh thì khó tránh khỏi có chút nghẹn lời, hỏi: “Công ty AITO có phải quá tốt rồi không, thật sự có thể tin sao?” Không phải cô không tin năng lực của Thương Đình Lập nhưng trên đó vậy mà lại nói có thể sử dụng miễn phí số máy móc mới nhất. Sản phẩm mới vừa nghiên cứu xong, công ty sản xuất đương nhiên sẽ thử nghiệm trước rồi tung ra thị trường. Nếu AITO dám bán ra toàn bộ dụng cụ y tế thì chất lượng đương nhiên không kẽm.
Mà loại sản phẩm mới như vậy thường sẽ đấu giá rất cao. Cho sử dụng miễn phí như vậy, cho dù chỉ là số ít thì cũng thua lỗ rất lớn.
Thương Đình Lập mỉm cười: “Công ty AITO là công ty lớn số một, số hai nước Anh, nhưng gần đây tài chính của họ xuất hiện vấn đề, hơn nửa dự án hợp tác lần trước còn thäm tính kế tôi một lần.
Lúc này, họ đương nhiên không dám nói thêm yêu cầu gì” Sầm Dao nghe anh bị AITO tính kế, nghĩ tới dự án hợp tác Khương Húc Đông lấy đi lúc trước, trong lòng đã hiểu.
Chỉ sợ là dự án hợp tác đó đã không còn giá trị, nếu không thì Khương Húc Đông cũng không lấy nó đi. “Sao anh không nói với em. Công ty anh xảy ra chuyện lớn như vậy, mỗi ngày còn phải chăm sóc Hựu Nhất.
Anh cực khổ như vậy mà em lại không làm được gì, chỉ biết gây rắc rối cho anh” Sầm Dao bắt đầu lo âu và khổ sở. Cô chỉ cần nghĩ tới những chuyện xảy ra với anh trong khoảng thời gian này thì trong lòng lại đau đớn như bị muỗi đốt. Cô vẫn muốn ở cạnh anh, làm người bạn tốt nhất của anh và là nửa kia anh tin tưởng nhất.
Nhưng ngay cả việc công ty anh gặp chuyện không may mà cô cũng không biết. Thương Đình Lập đặt tay lên vai cô, lắc đầu: “Đây không phải lỗi của em, chuyện của công ty ai cũng không có cách dự đoán được.” “Được rồi, thứ em vừa xách là gì vậy, để anh xem thử nào” Thương Đình Lập không muốn nhắc tới chuyện phiền lòng này, tự tay lấy cái túi đặt ở bàn làm việc.
Mở ra nhìn, bên trong là cơm nước đã được chuẩn bị sẵn. “?” Thương Đình Lập khó hiểu. Dù sao giờ cũng chưa tới giờ ăn tối, đóng gói thức ăn mang tới hiển nhiên rất không đúng lúc. Sầm Dao bưng thức ăn ra, trên mặt lộ ra chút lúng túng: “Em lo anh mấy ngày nay quá bận, không ăn cơm đàng hoàng.
Thương Đình Lập có chút buồn cười. Anh đương nhiên biết cô đang lo lắng cho sức khỏe của anh. Không muốn để cô tiếp tục khó xử, anh mở hộp đựng cơm, lấy đũa ra ăn.
Sầm Dao thấy anh không hỏi nữa, thở phào nhẹ nhõm. Cô cầm lấy tờ báo, cẩn thận xem xét, suy tư cách giải quyết. Đợi tới khi Thương Đình Lập tan làm, hai người cùng đi xuống lầu. Trong lúc cùng Thương Đình Lập xuống bãi đỗ xe, Sầm Dao thấy một chiếc xe quen thuộc đậu một bên.
Cô đảo mắt, cho rằng mình nhìn nhầm rồi. Nhưng lúc Thương Đình Lập đi tới chỗ đỗ xe, tiếng động lớn trong bãi đỗ xe tức khức khiến Sầm Dao đang đứng đợi bên ngoài chú ý. Trong lòng cô thầm nghĩ không tốt, đôi chân mang giày cao gót không chút do dự chạy tới. Vì Sầm Dao bất ngờ tới nên Thương Đình Lập bảo chú Phó đi về nhà trước. Dù sao hai người cũng đã lâu không ở riêng, Thương Đình Lập đương nhiên muốn vui vẻ hưởng thụ thế giới hai người với cô.
Lúc lấy xe, bãi đỗ xe vắng vẻ vang lên tiếng bước chân. Thương Đình Lập không chú ý, ngồi thẳng lên xe. Lúc chuẩn bị lái xe đi, một bóng người bỗng nhiên vọt ra. “Sao lại là anh?” Hạ cửa sổ xe xuống, Thương Đình Lập chống tay lái, nhìn Bộ Tử Ngang chân trước xe của mình. Bộ Tử Ngang nhìn anh với vẻ căm hận. Hai ngày nay, công ty của anh ta lại xuất hiện một đống rắc rối. Không cần nghĩ anh ta cũng đoán được là ai căn dặn. Có lẽ là vò mẻ chẳng sợ nứt, anh ta đi thẳng tới Nguyên Thịnh tìm Thương Đình Lập.
Anh ta vốn đứng ở chỗ khuất, không ngờ thấy Thương Đình Lập từ công ty đi xuống, vậy mà không phải một mình mà còn có Sầm Dao cạnh đó. Ngọn lửa âm ỉ triệt để bùng cháy. Nhìn họ ân ái, nhớ tới Sầm Dao chưa từng có vẻ mặt dịu dàng chút với mình, Bộ Tử Ngang không còn khống chế được dục vọng âm u trong lòng nữa, cuối cùng đi theo họ vào bãi đỗ xe.
“Chủ tịch Thương, không muốn thấy tôi sao? Cũng phải, dù sao tôi là chồng trước của Sầm Dao, anh như vậy cũng là lẽ thường” Bộ Tử Ngang đương nhiên biết chỗ đau của Thương Đình Lập. Không có một người đàn ông nào sẽ không để ý tới người phụ nữ mình yêu đã từng dính tới tên một người đàn ông khác. Ánh mắt Thương Đình Lập đông cứng, thoáng qua chút không vui.
Nhìn Bộ Tử Ngang mặc vest đen, anh mở cửa xe, trực tiếp xuống xe. Thương Đình Lập cao hơn Bộ Tử Ngang khoảng nửa cái đầu nên khi hai người đối diện, anh dường như đang từ trên cao nhìn xuống anh ta. Anh hơi mím môi, có chút khinh thường nói: “Dây dưa nhiều lần như vậy, đàn ông làm được tới mức như anh cũng thật sự đáng khinh” Bộ Tử Ngang vốn đang bất ngờ vì chiều cao chênh lệch khi hai người đứng chung một chỗ, không ngờ tới còn nghe được lời nói như vậy, tức khắc giận đến thở hổn hến, lớn tiếng cười nhạo: “Vậy anh cưới một người phụ nữ từng có chồng, không lẽ rất đáng để tự hào à”