Sầm Dao thấy Thương Đình Lập đã về, lập tức thả bình hoa xuống, chạy thắng đến ôm chặt lấy anh.
Thương Đình Lập thấy Sầm Dao bị Thương Ngộ dọa không nhẹ, lửa giận trong lòng bùng lên. Anh đá vào đầu gối khiến cậu ta quy xuống đất.
Anh cúi đầu nhìn người đang đổ mồ hôi đầy đầu, oán giận nhìn chằm chằm mình kia, cười mỉa nói: “Cậu không muốn ra viện thì cứ nói thẳng, tôi sẽ nhốt cậu ở bệnh viện cả đời. Thương Ngộ, tôi đã cảnh cáo cậu đừng chọc đến người của tôi rôi.
Nhưng cậu ba lần bốn lượt, chưa từng để tâm tới những lời đó.
Nhưng không sao, sau này cậu không cần để tâm tới nó nữa”
Anh trực tiếp lấy điện thoại trong túi ra gọi cho Dư Phi: “Dừng mọi chuyện đang làm rồi giao cho người khác đi. Tới bệnh viện một chuyến trước." .
ngôn tình hay
Nửa tiếng sau, Dư Phí vội vàng chạy tới, lại thấy cậu chủ đang an ủi phu nhân ở một bên, còn cậu ba Thương lúc trước thường nhìn người bảng lỗ mũi kia lại đang quỳ bên cạnh.
Tuy anh không biết có xảy ra chuyện gì, nhưng xem tình huống hiện tại thì chắc chân cậu ta đã làm phu nhân bị thương nên mới chọc tới cậu chủ.
Trong lòng mặc niệm cho cậu ta một tiếng, Dư Phi mất nhìn mũi, mũi nhìn tim đi tới phía trước, hỏi: “Cậu chủ, cậu gọi tôi tới có chuyện gì không?” Thương Đình Lập chỉ Thương Ngộ bên cạnh, lạnh lùng vô tình nói: “Đưa cậu ta vào bệnh viện tâm thần đi. Cho dù ai tới cũng không được thả cậu ta ra” “Vâng, cậu chủ” Dư Phi luôn luôn làm theo mệnh lệnh.
Anh ta nâng Thương Ngộ dậy, không ngờ vừa đỡ lên thì cậu ta đã chạy ra cửa. Dư Phi phát hiện ra ánh mắt khiển trách của cậu chủ, ngay tức thì bất chấp mọi thứ đuổi theo.
Cũng may tuy Thương Ngộ chạy đông chạy tây nhưng vì quỳ trên đất một lúc nên máu vẫn chưa lưu thông được. Chỉ chốc lát sau, cậu ta đã bị Dư Phi bắt được. Lúc này, Dư Phi giữ chặt tay cậu ta, không nói nhiều mà đi thẳng tới khoa tâm thần ở bệnh viện này.
Dù sao cũng phải lấy được chẩn đoán tâm thần thì mới có thể chính thức đưa người vào viện tâm thần. Không nói tới Thương Ngộ sẽ được hưởng thự hoàn cảnh thế nào ở bệnh viện tâm thần.
Thương Đình Lập dẫn Sầm Dao về Tĩnh Viên. Ba ngày sau. Hiếm lắm Hựu Nhất mới không ở nhà, Thương Đình Lập nhân cơ hội ở chung với Sầm Dao, bàn bạc chuyện hôn lễ với cô.
“Em thích khinh khí cầu không?” Thương Đình Lập chỉ hình khinh khí cầu lớn trong tờ kế hoạch hôn lễ. Sầm Dao vừa nghe đã sợ trắng mặt: “Em hơi sợ độ cao ” Vì vậy hôn lễ lãng mạn bay trên trời thất bại. Sầm Dao đoạt tờ kế hoạch hôn lễ của Thương Đình Lập nhìn tỉ mỉ. Sau đó chọn hoa cầu vồng.
“Thích cái này? Em chắc chứ?” Thương Đình Lập cảm thấy chẳng qua chỉ là bảy loại hoa bình thường tạo thành cầu vồng giả mà thôi, thật sự hơi tầm thường. Sầm Dao gật đầu: “Cái này rất đẹp, chắc hẳn phải tốn không ít tiền nhỉ” Thương Đình Lập ôm cô vào lòng, cười cực kỳ đắc ý: “Không sao, chồng em không thiếu tiền” “Còn chưa kết hôn mà anh vội vã xác định danh phận vậy à. Gấp gáp quá rồi đó” Sầm Dao cổ ý né tránh anh. “Đúng vậy, anh thật sự rất gấp gáp. Phu nhân Thương, anh đã đợi em ba mươi năm rồi, không muốn chờ nữa” Thương Đình Lập nhìn khuôn mặt vẫn luôn giấu trong lòng mình bằng ánh mắt nóng bỏng.
Bàn tay anh nhẹ nhàng lướt qua gò mà cô, khẽ hôn cô. Vì không có người không liên quan quấy rầy. Sầm Dao nhắm chặt mắt, đón nhận nụ hôn. Thời gian trôi qua rất nhanh. Cách ngày họ kết hôn chỉ còn một ngày. Cho dù trong lòng Sầm Dao có không muốn đến đâu thì cô vẫn phải được gả từ nhà họ Sầm.
Sâm Hoàn trốn trong phòng mình nhìn Sầm Dao đang được ba thành thật dạy dỗ. Cô ta cắn chặt hàm răng, hận thù trong lòng gân như muốn xông ra lớn tiếng chất vấn vì sao cô muốn cướp người đàn ông của cô ta. Cho dù hôm đó, lúc Thương Đình Lập nói ra những lời đó thì cô ta đã biết họ chắc chắn sắp kết hôn.
Nhưng dù thế nào cũng không ngờ rằng họ lại nhanh như vậy. Hơn nữa không biết Thương Đình Lập nói gì với ba mẹ khiến họ không cho cô ta phá hoại hôn lễ.
Dựa vào cái gì chứ. Sầm Hoàn nắm chặt điện thoại trong tay, lần thứ hai bấm dãy số đã lâu không gọi. “Tôi là Sâm Hoàn” Điềm Điềm đang ở bệnh viện chăm sóc ba, thấy điện thoại đặt trên đầu giường rung liền cầm lên.
Cô ta nhìn thoáng qua, định không nghe nhưng sau đó lại bất máy.
"Là cô à, cô muốn nói gì?” Điềm Điềm ra ngoài phòng bệnh, lạnh lùng nói. Sầm Hoàn vốn tưởng rằng sẽ không gọi được cuộc điện thoại này, không ngờ cô ta lại nghe máy. Chắc hẳn cô ta cũng rất không cam lòng. “Cô Điền, chúng ta hợp tác đi” Sầm Hoàn kiềm chế sự hưng phấn trong lòng, đề nghị.
Điềm Điềm cười mỉa: “Nếu cô chỉ muốn nói những lời này, vậy thì xin lỗi, tôi không tiếp. Cúp đây” “Chờ chút” Sầm Hoàn vốn dĩ còn nghĩ rằng mình nắm quyền chủ động, thật không ngờ người phụ nữ kia lại lạnh nhạt như vậy. Cô ta tức khắc không đoái hoài gì nữa, vội vàng nói: “Hai người họ sẽ sống hạnh phúc, cô cam lòng sao? Hai chúng ta đều là vật hi sinh cho tình yêu của bọn họ.
Dựa vào đâu mà chúng ta phải mặc bọn họ chà đạp chứ. Tôi không cam lòng. Tôi tin cô cũng giống tôi, đúng chứ” Điềm Điềm gần như không cầm chặt điện thoại nữa. Đương nhiên cô ta cũng không cam lòng. Sau khi ba vì Nguyên Thịnh mà hoàn toàn đổ bệnh, tình yêu của cô ta dành cho Thương Đình Lập cũng không còn nữa. Trong lòng cô ta chỉ còn lại sự hận thù đối với anh.
Dựa vào đâu mà họ có thế sống hạnh phúc như vậy chứ. Hiện tại có người bằng lòng làm một con dao, sao cô ta có thể không nhận chứ. Cô ta dứt khoát nói: “Cô muốn Thương Đình Lập, cách tốt nhất là khiến Sầm Dao biến mất, mãi mãi biến mất trên thế giới này” Nói xong, cô ta cúp điện thoại, lấy sim ra, bẻ gãy rôi ném thẳng vào thùng rác. Lúc vào lại phòng bệnh, đã khôi phục bình tĩnh lúc trước. Sâm Hoàn nghe tiếng cúp điện thoại, trong lòng chỉ cảm thấy cực kỳ thư thái.
Đúng vậy, sao cô ta không nghĩ tới, chỉ cần Sầm Dao biến mất, chỉ cần cô không còn tồn tại trên thế giới này. Thương Đình Lập sẽ không có khả năng ở cùng với cô nữa. Một ngày nào đó, anh sẽ nhìn thấy điểm tốt của cô ta. “Ha ha ha” Sầm Hoàn cười một cách điên cuồng. Cuối cùng, trong mắt cô ta chỉ còn có được ăn cả ngã về không. Vì Thương Đình Lập, cô ta bằng lòng bỏ cả lương tâm.
Cô ta tin rằng vị trí bên cạnh anh sẽ là của mình. Nghe ba dặn dò một hồi xong, Sầm Dao quay về phòng, cảm thấy phía sau đột nhiên thổi tới một trận gió lạnh khiến cô run rẩy. Gả người cô run lên, sau khi thấy gió lạnh biến mất thì đóng cửa sổ đang mở lại, tĩnh tâm năm trên chiếc giường đã lâu không nằm. Từ từ nhắm mắt, bình yên đi vào giấc ngủ. Chờ đợi ngày mai, hôn lễ hạnh phúc nhất của cô.