Trong mắt cô lộ vẻ lo lắng rồi lại nhanh chóng bị che giấu. Vốn dĩ hôm nay Oánh Oánh sẽ tới làm phù dâu cho cô, nhưng tối qua cô ấy lại gọi điện tới. Nói bị đau bụng nên phải vào viện. Sầm Dao không có bạn bè tốt nào khác nên Sầm Hoàn trở thành phù dâu.
Vì vậy cô cũng không bất ngờ khi nhìn thấy Sầm Hoàn. Nhưng trong lòng không khỏi hơi lo lắng. Dù sao thì trước đây Sâm Hoàn thích anh đến vậy, có lẽ sẽ không vui khi làm phù dâu cho cô.
“Chị, rốt cuộc chị cũng xuống. Em và cậu Thương chờ chị lâu lắm rồi” Säm Hoàn chạy tới ôm một cánh tay Sầm Dao, nhẹ giọng làm nũng.
Nếu không phải xưng hô của cô ta vẫn không đổi thì Sầm Dao gần như rất khó phát hiện được sự bất mãn trong lòng cô ta. Người em gái như ánh mặt trời cho cô ấm áp lúc trước rốt cuộc đã biến mất trong dòng chảy thời gian. Hình như là bắt đầu từ khi cả hai cùng thích một người.
Tất cả đều là số phận đã được định sẵn. “Dao Dao, hôm nay em rất đẹp, là cô dâu đẹp nhất của tôi” Từ đầu tới cuối, Thương Đình Lập vẫn không hề để ý tới Sầm Hoàn đang làm nũng. Anh đi tới trước, kéo Sầm Dao khỏi tay Sâm Hoàn, hất tay cô ta ra như hất một con ruồi đeo bám anh. Dường như đã quen với việc bị anh đả kích, lúc này trong mắt Sâm Hoàn đã không còn lộ ra vẻ tốn thương như trước.
Nhìn đôi vợ chồng son trai tài gái sắc, trong mắt Sầm Hoàn hiện lên vẻ điên cuồng khát máu. Đều là lỗi của cô, nếu cô không cướp Thương Đình Lập thì sao anh lại có thế đối xử với cô ta như vậy.
Sự oán giận trong lòng Sầm Hoàn gần như không thể che giấu. Lặp đi lặp lại hết lần này tới lần khác, gần như chặt đứt sợi dây trong lòng cô ta.
Đã có lúc, cô ta thậm chí nghĩ tới việc cả hai cùng chết thì tốt rồi. Nhưng những ý nghĩ đó vừa xuất hiện đã nhanh chóng bị cô ta chôn chặt xuống đáy lòng. Lúc này Sầm Dao không ở gần Sầm Hoàn, vì trong lòng cô cũng không vui.
Dù sao hôm nay cũng là ngày cô kết hôn với Thương Đình Lập nhưng Sầm Hoàn dường như lại chưa hoàn buông được anh.
Cô nhớ tới mấy ngày qua, mỗi ngày Sầm Hoàn đều tới thăm cô, trong mắt hiện lên vẻ bừng tỉnh. Thì ra là ý ngoài lời nói, người cô ta muốn gặp vốn không phải cô.
Khó trách mỗi lần hai người họ ở riêng với nhau luôn không có gì để nói.
Có lẽ vì là người trong cuộc nên IQ giảm, cô không phát hiện ra mấy hôm nay Sầm Hoàn gần như nhiệt tình với cô một cách bất thường. Đối với Sâm Hoàn, trong lòng cô cảm thấy có lỗi. Nhưng như vậy không có nghĩa là cô sẽ chắp tay nhường người mình yêu cho kẻ khác.
Sầm Dao kéo Thương Đình Lập và Hựu Nhất tới một bên, tùy tiện nói vài câu với anh. Mãi tới khi điện thoại vang lên, có một cuộc điện thoại gọi tới. Thương Đình Lập nhìn tên người gọi trên điện thoại, nhíu mày. “Dao Dao, em và Hựu Nhất vào xe ngôi trước đi, anh sẽ tới ngay” “Được” Sầm Dao không hỏi nhiều, dẫn Hựu Nhất đi ra ngoài. “Tiểu Dao, em gái cô không thích cô sao?” Vừa lên xe, Hựu Nhất đã lắc tay Sầm Dao hỏi. Con nít luôn nhạy cảm, biết rõ ý tốt và ý xấu của người khác.
“Đâu có đâu. Hựu Nhất, cháu đừng lo cho cô. Cháu còn nhỏ, cứ lo lắng như vậy không sợ sau này sẽ có tóc bạc sớm đấy nha” Sầm Dao vuốt đầu tóc mềm như nhung của cậu nhóc, xoa loạn lên. Chuyện của người lớn, Sầm Dao đương nhiên không muốn đứa nhỏ Hựu Nhất này dính vào.
Hai ba câu đã “giải quyết xong Hựu Nhất. Vì cô dâu và phù dâu ngồi chung xe. Chỉ chốc lát sau, Sầm Hoàn cũng ngồi xuống phía sau. May mà ba người cũng không mập, miễn cưỡng có thể chen chung một chỗ. Suốt đường đi, Sầm Dao đều trả lời những câu hỏi của Hựu Nhất. Sâm Hoàn thì lộ rõ vẻ không kiên nhẫn xoay đầu sang một bên. Vì lần trước xảy ra vài chuyện không vui ở nhà cũ.
Nên hôn lễ được tổ chức ở Tĩnh Viên. Diện tích Tĩnh Viên vốn rất lớn. Lần này lại là lần đầu tiên kết hôn của Thương Đình Lập. Trong vườn hoa, hoa tươi được trang trí khắp nơi. Lối ra vào trải đầy thảm lông đỏ thắm.
Cửa chính là hình bức ảnh cưới lớn của cả hai.
Được bao quanh bởi hình trái tim. Trên thảm đỏ có giá treo lơ lửng trảng đen.
Được người chế tác riêng, bên trên có một hình cầu làm bảng vải tím quấn với nhau. Đợi cô dâu chú rể tới, tự tay kéo, đồ bên trong sẽ tung ra
. Lúc xe hoa đi giữa đường, Hựu Nhất bị đau bụng nên Sầm Dao dẫn cậu nhóc tới nhà vệ sinh gần đó.
Lúc ra ngoài thì xe đã biến mất. Sầm Dao vén váy, tìm kiếm khắp nơi nhưng hoàn toàn không thấy chút bóng dáng nào của xe hoa. “Tiểu Dao, sao lại không thấy xe nữa ạ?” Hựu Nhất bĩu môi, buồn bực không thôi. Cậu nhóc không thể ngờ rằng chỉ đi vệ sinh thôi.
Vậy mà vừa đi ra thì xe và mọi người đã biến mất. Sầm Dao thấy cậu nhóc có vẻ tự trách, an ủi nhóc ấy: “Cháu đừng lo, đế cô gọi điện cho ba cháu” Nhưng sau khi đi thì cô mới nhớ tới vì hôm nay mặc áo cưới nên cô không mang điện thoại “Cho cô nè”
Hựu Nhất lây điện thoại trong túi đưa cho Sầm Dao.
Sầm Dao vui vẻ hôn một cái lên khuôn mặt trắng nõn của nhóc ấy. Mở điện thoại, trực tiếp gọi điện cho Thương Đình Lập. Nhưng đầu bên kia lại không có người nhận, trong điện thoại cứ vang lên tiếng “tút... tút. Sầm Dao đành phải gửi tin nhắn cho anh. Cô không phát hiện trong ngôi nhà cách đó không xa đang giấu chiếc xe hoa mà cô tìm. Lúc này, Sâm Hoàn đang ngồi ở vị trí tài xế. Mà tài xế ban nãy đã ngã xuống ghế sau, đầu đầy máu tươi.
Nhìn vẻ mặt sốt ruột của Sầm Dao, trong lòng Sâm Hoàn cực kỳ vui vẻ. Nhưng cô ta biết chuyện quan trọng nhất bây giờ là tranh thủ thời gian.
Nếu để Thương Đình Lập nhận ra thì chuyện cô ta muốn làm sẽ hoàn toàn không thực hiện được. Sầm Hoàn cười lạnh nhìn Sầm Dao, đặt tay lên tay lái, đạp bộ ly hợp, lên sö, đạp ga, vọt tới cực nhanh. Trước giờ cô ta vẫn luôn cẩn thận khi lái xe.
Nhưng lúc này, hầu như phóng thích toàn bộ sự khẩn trương lúc trước. Cô ta lái xe, đắc ý nhếch miệng khi thấy Sầm Dao cách đó không xa sau khi thấy xe lao tới, còn chưa kịp vui vẻ đá biến sắc, vẻ mặt trắng bệch. Cô ta không phanh xe mà lao thẳng tới trước. Ngay lúc cô ta đầy hả hệ nhìn xe chỉ cách Sầm Dao một mét. Một bóng người màu trắng liều lĩnh kéo Sầm Dao ra.
“Rầm” một tiếng, xe đụng vào cậu nhóc. “Hựu Nhất” Con ngươi Sầm Dao phóng to, trong lòng run sợ. Cô không thế tin cảnh tượng trước mắt lại là sự thật. Cô thất tha thất thiểu chạy tới.
Khi nhìn thấy máu tươi tràn ra bên môi Hựu Nhất, bộ vest trắng trên người đã bị nhuộm đỏ, cô gào thét: “Không” Cô không dám động tới cơ thể Hựu Nhất. Trước đây cô có nghe qua nếu như bị xe tông thì tốt nhất không nên di chuyển cơ thể người bị nạn. Bởi vì có thể trong lúc di chuyển thì sẽ khiến người đó chết sớm hơn. Chiếc điện thoại lúc nãy Sầm Dao vẫn luôn dùng để gọi rốt cuộc cũng vang lên vào lúc này.