Mục lục
Lừa chủ tịch về nhà làm chồng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Sao đối tượng kết hôn của Đình Lập không ở đây vậy, không lẽ là đột nhiên rút lui rồi...“



Bởi vì trong lòng Thương Đình Lập đang rất gấp, khi đi từ phòng khách đến phòng vệ sinh cần phải mất vài phút, lại bị anh rút ngắn thời gian xuống chỉ cần hai phút. Nhưng mà khi anh chạy đến phòng vệ sinh rồi, cánh cửa đang đóng chặt đã mở toang. Nhíu chặt mày lại, dùng ánh mắt lo lắng nhìn vào trong, lại nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang ôm lấy người phụ nữ anh yêu. Trong mắt lóe lên sự tàn khốc, gần như muốn mở miệng trách mắng ngay.



Nếu không phải còn nhớ đến việc Sầm Dao đang không khỏe thì khi nhìn thấy cảnh này anh thật sự sẽ hiểu lầm mất.



Bây giờ tuy rằng không hiểu lầm bọn họ gì hết nhưng trong lòng cũng không cảm thấy dễ chịu chút nào, dù sao thì bất cứ người nào cũng không muốn nhìn thấy cảnh người phụ nữ mình yêu nằm trong lòng của người đàn ông khác.



Anh không hề ngừng chân bước thẳng lên. “Dao Dao, em làm sao vậy, có chuyện gì sao” Thương Vân đã đặt toàn bộ tinh thần lên người Sầm Dao, bàn tay trái to lớn đỡ eo cô, trên mặt toàn là vẻ lo lắng. Hôm nay cậu đến nhà cũ của nhà họ Thương cũng là vì người của Thương Vân âm thầm giấu trong nhà họ Thương báo với cậu rằng hôm nay nhà họ Thương sẽ tổ chức một bữa tiệc tại nhà.



Thương Đình Lập sẽ dẫn vợ tương lai đến tham dự. Nhớ đến những lời lúc trước Thương Đình Lập đã cố ý để lại, cũng không khó để đoán ra nguyên nhân. Thương Vân cũng không muốn trực tiếp xuất hiện ở trước mặt Sầm Dao, nếu cậu có mặt ở bữa tiệc của nhà họ Thương, e là Sầm Dao sẽ nghi ngờ mục đích cậu xuất hiện ở cạnh cô. Dù sao Thương Vân chưa từng nghi ngờ trí thông minh của cô. Ý thức Sầm Dao đã hơi mơ màng, cơn đau ở bụng làm cơ thể cô yếu đi rất nhiều.



Mắt rưng rưng nước, gần như không thể nhìn thấy rõ người ngay trước mặt mình. Cô còn tưởng người xuất hiện là Thương Đình Lập.



Gương mặt trắng bệch cố gượng cười, nắm chặt lấy bàn tay to đặt trên eo cô, lắc đầu: “Không cân lo, em không sao” Thương Vân nhìn dáng vẻ yếu ớt mà còn ráng làm ra vẻ không sao của cô, vô cùng đau lòng, nhịn không được ôm chặt hơn một chút.



“Buông tay” Tiếng bước chân nặng nề và giọng nói lạnh nhạt truyền thẳng vào trong tai Thương Vân. Cậu ngẩng ra, theo bản năng quay đầu về nơi phát ra tiếng động.



Thương Đình Lập mặc một bộ đồ vest vô cùng nghiêm túc, vẻ mặt lạnh nhạt. Nhưng mà đôi mắt sắc bén như lưỡi đao lại đang nhìn chằm chằm cậu. Người trong lòng hình như cũng phát hiện ra điều gì đó không đúng, hơi nghiêng đầu, khi nhìn thấy bóng dáng lạnh lùng kia, lập tức vươn tay tránh khỏi đôi tay đang ôm lấy cô.



Thương Vân không muốn buông tay ra, nhưng mà cậu cũng không muốn làm Sầm Dao bị thương, nắm chặt nắm tay lại, cuối cùng cũng buông lỏng tay ra.



Thương Đình Lập khom lưng đỡ Sầm Dao. Bây giờ anh mới để ý đến Sầm Dao rất khác thường, cũng không rảnh quan tâm đến bóng người có cảm giác tồn tại cực mạnh ở bên cạnh đã ôm người đi mất. Mãi đến khi đi khỏi, anh cũng không hỏi Thương Vân mấy câu hỏi ngu xuẩn như kiểu vì sao cậu lại ở đây này nọ. Dù sao thì bây giờ sự thật đã rất rõ rồi. Em trai trên danh nghĩa của anh chính là cậu Thương Vân mà Sầm Dao quen biết kia.



Từ đầu đến cuối là cùng một người. “Ủa, cậu chủ, cô chủ bị làm sao vậy?" Dư Phi mới vừa chạy đến, không ngờ mới vừa dừng xe lại đã thấy cậu chủ đang vô cùng lo lắng ôm một người đến.



Thương Đình Lập vốn là cần người hỗ trợ, lúc tới rồi còn không biết tài xế đi đâu, Thương Đình Lập lập tức ra lệnh cho Dư Phi: “Mau lái xe, đến bệnh viện” “Vâng, cậu chủ” Dư Phi cũng không hỏi nhiều, trực tiếp chở cậu chủ và cô chủ lên xe rồi vội vã chạy đi.



Sau khi đến bệnh viện, Thương Đình Lập lập tức mang cô đến phòng khám. Nhưng bây giờ đang là buổi chiều, bệnh viện vào những ngày cuối tuần luôn rất đông đúc.



Trong phòng khám toàn người với người, trong lòng Thương Đình Lập không kiên nhẫn, ôm Sầm Dao đi ra khỏi cửa. “Bác sĩ, anh khám thử xem vợ của tôi bị làm sao." Thương Đình Lập cản lại một bác sĩ khá trẻ tuổi đang định rời đi, mở miệng hỏi.



Bác sĩ trẻ tuổi kia có đeo một mắt kính gọng bạc, bị người đột nhiên cản lại cũng không hề tức giận. Anh ta cẩn thận nhìn người phụ nữ sắc mặt trắng bệch như tờ giấy đang nằm trong lòng người đàn ông, đột nhiên vươn tay bắt lấy cổ tay cô.



Thương Đình Lập thấy bác sĩ này đám táy máy tay chân ngay trước mặt anh thì lập tức túm tay anh ta lại, lạnh giọng hỏi: “Anh làm gì đó?” Bác sĩ dùng tay đỡ gọng kính hơi trượt xuống, khẽ cười: “Anh à, tôi là bác sĩ trung y, đương nhiên là đang bắt mạch cho vợ anh rồi” Anh ta hơi rung rung thẻ nhân viên đang gắn trên áo blouse của mình, trên đó viết: Lâm Viễn - Khoa trực tràng trung y.



“Anh là Lâm Viễn?” Thương Đình Lập thả lỏng chân mày, lúc trước anh đã nghe nói Lâm Viễn là một bác sĩ trung y, tuy rằng chưa bao giờ gặp anh ta, nhưng mà trực giác của anh nói cho anh biết, Lâm Viên đang đứng trước mặt anh chính là chồng chưa cưới của Thương Vi.



“Anh biết tôi?” Lâm Viễn nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, xác nhận bản thân chưa từng gặp anh lần nào. Nhưng ánh mắt của anh rõ ràng đang tỏ vẻ rằng hai người quen nhau. Trong lòng rất thắc mắc. *A” Sầm Dao đột nhiên ôm bụng đau đớn kêu lên. Lâm Viễn lập tức không quan tâm đến thắc mắc trong lòng nữa, ra lệnh cho Thương Đình Lập: “Anh đặt vợ anh lên ghế dài đằng kia đi, tôi thấy cô ấy đang đau lắm, tôi khám cho cô ấy trước đã” Thương Đình Lập cũng không hiểu về việc bệnh tật này, đương nhiên chỉ có thể nghe theo lời hướng dẫn của chuyên gia. Thương Đình Lập đặt Sầm Dao xuống, đỡ cô ngồi xuống ghế dài.



Thấy trên trán cô đổ đầy mồ hôi, đau lòng dùng tay áo lau cho cô. Lâm Viễn vốn là một người ôn hòa, bởi vì nguyên nhân gia đình cho nên luôn khá thờ phụng vợ chồng thật lòng yêu nhau. Cho nên khi nhìn thấy cặp vợ chồng này, cho dù là đứng ở góc nhìn của người đứng xem cũng có thế nhìn thấy được tình cảm sâu đậm của hai người. Trong lòng cũng có thêm chút ấn tượng tốt về bọn họ.



Lâm Viễn đứng ở bên cạnh, hơi khom người, tay đặt lên trên cổ tay của Sầm Dao. Một lúc lâu sau, trên mặt thoáng hiện lên vẻ thả lỏng và nghiêm túc.



Anh hỏi: “Anh à, có phải vợ anh đã uống thuốc xổ quá liều không, tôi thấy cô ấy cơ thể yếu, đổ mồ hôi trộm, bụng đau, rõ ràng là ăn trúng thứ gì đó, nhưng mà mạch đập của cô ấy lại mơ hồ yếu ớt, rõ ràng là đã uống thuốc xổ” Trong lòng Thương Đình Lập lập tức bùng lên lửa giận.



Anh vốn tưởng là Thím Lý chỉ nghe theo lời Vương Di Quân mà cho Dao Dao ăn trúng thức ăn cay, cho nên bụng mới thấy khó chịu. Bây giờ sau khi nghe bác sĩ nói xong, lập tức hiểu ra, Sầm Dao rõ ràng là bị người ta bỏ thuốc.



Mà người chủ mưu không phải ai khác. Vương Di Quân. Thương Đình Lập cắn răng, dùng giọng điệu tàn nhẫn lặp lại cái tên này. Anh đè con thú dữ đang điên cuồng muốn xông ra trong lòng anh xuống, Thương Đình Lập hỏi: "Bác sĩ Lâm, vợ của tôi có cần nhập viện không?” Lâm Viễn nhìn người phụ nữ mặt mày yếu ớt kia, đề phòng có chuyện không hay xảy ra nói: “Sắc mặt của vợ anh không tốt lắm, không biết có di chứng gì khác hay không, tốt nhất vẫn là nên đi khám thử, anh đi làm thủ tục nhập viện đi” “Cảm ơn” Thương Đình Lập gật đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK