Thương Đình Lập chỉ ra hiệu bảo mọi người không cần đứng dậy, rồi cúi xuống bế Sầm Dao đang ngủ say lên.
Lê Thanh muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ đích thân tiễn hai người rời đi. Trái tim lại một lần nữa bị kinh động.
Thì ra, cũng không phái chí có chủ tịch Bộ có người khác ở bên ngoài, giám đốc Sầm cũng như vậy.
Hỏn nhân của họ mỏng manh như tờ giấy vậy, chỉ sợ sớm muộn gì cũng tan vỡ.
Sầm Dao ngủ đến mơ hồ.
Cô cảm thấy bản thân được bảo vệ trong một vòng tay khiến cô rất an tâm.
Là Bộ Tử Ngang sao?
Không thế nào, anh ta chạm vào cò một cái còn thấy khó chịu, làm sao có thể thân mật ôm cô vào lòng như vậy.
Nghĩ đến anh ta, trong lòng có chút chua xót.
Thật muốn mở mắt nhìn xem người bên cạnh là ai, nhưng mí mắt giống như nặng ngàn cân. Thử
mấy lần không được, cuối cùng lại mơ hồ nhắm mắt lại, không còn ý thức.
Trong xe, Thương Đình Lập một tay ôm cô, tay kia sờ trán cô.
Quả nhiên sốt còn nặng hơn lúc trước.
Anh ra lệnh cho Dư Phi: “Chạy nhanh lên.”
Dư Phi đáp: “Chúng ta đến bệnh viện hay là đưa cô Bộ về nhà?”
“Về Tĩnh Viên.”
Dư Phi sững sờ mất mấy giây, cho rằng mình đã nghe nhầm, quay sang nhìn sếp của mình: “Tĩnh
Viên?”
Thương Đình Lập không nói nhiều, lấy điện thoại gọi một cuộc: “Mời bác sĩ Trần đến Tĩnh Viên một chuyến. Đúng vậy, ngay bây giờ.”
Dư Phi im lặng quay đầu tiếp tục lái xe. Sau lại hiếu kỳ nhìn người phụ nữ ngồi sau xe qua gương chiếu hậu.
Thật quá kỳ lạ mà! Cái Tĩnh Viên này đã bao nhiêu năm không có sinh vật giống cái rồi chứ!
Bác sĩ Trần là bác sĩ riêng của nhà họ Thương, lúc trước là bác sĩ riêng của Thương lão gia, sau này lại đến khám bệnh.
Đã hơn nửa đêm còn bị gọi tới, cứ nghĩ là tiểu thiếu gia lại bị bệnh gì rồi, kết quả là, trên chiếc giường lớn của phòng ngủ lại nhìn thấy một người phụ nữ.
Ngấn người cả nửa ngày, còn cho rằng bản thân già rồi hoa mắt.
Thương Đình Lập đã sớm đoán được họ sẽ có phản ứng như vậy, cũng không giải thích, chỉ lấy quần áo rồi đi tắm.
Lúc đi ra, thì nhìn thấy Thương Hựu Nhất nghịch ngợm mặc bộ đồ ngủ quả bầu đứng ở cửa phòng ngủ ló đầu vào.
“Còn không đi ngủ, nhìn cái gì?” Thương Đình Lập đi qua, bàn tay lớn đặt lên cái đầu quả dưa của cậu nhóc.
“Ba à, ba mang phụ nữ về nhà à?” Thương Hựu Nhất mở to mắt, vô cùng hiếu kỳ hỏi.
Thương Hựu Nhất rất phấn khích, cơ thể bé nhỏ chạy vào trong: “Con phái xem xem cô ấy trông thế nào. Con muốn người đẹp cơ. Không đẹp thì không thế làm mẹ kế của con được.”
Thương Đình Lập vươn tay túm áo của cậu nhóc, kéo lại, nghiêm túc nói: “Đừng làm phiền cô ấy, ngày mai rồi xem, con ngủ trước đi.”
Thương Hựu Nhất bĩu mòi bất bình, cuối cùng lạch bạch chạy về phòng.
Bác sĩ Trần từ trong phòng đi ra, Thương Đình Lập đặt khăn mặt xuống, hỏi: “Bác sĩ Trần, tình trạng của cô ấy thế nào rồi?”
“Sốt cao. Tôi đã kê đơn thuốc rồi, cậu cho cỏ ấy uống, sáng sớm ngày mai lại xem tình trạng của cô ấy. Đêm nay ngủ nhớ đắp chăn.”
“Được, làm phiền rồi.” Thương Đình Lập đích thân tiễn ông xuống lầu, lạl bảo tài xế đưa ông về rồi mới lên lầu lại.
Đấy cửa phòng ngủ, ánh mắt dịu dàng rơi vào người cô.
Dưới tấm chăn màu tro, cô đang an tĩnh ngủ, chỉ có tiếng thở không đều cho thấy những lúc cô khó chịu.
Thuốc bác sĩ Trần kê đặt ở đầu giường.
“Cậu chủ, nước đây.” Giúp việc mang một cốc nước đến đưa cho anh.
Thương Đình Lập khẽ gật đầu, đi ra cửa.
Anh quay lại, ôm cô ngồi dậy, lấy thuốc, mớm vào miệng cô.
Sầm Dao ghét nhất là uống thuốc, vị đắng của thuốc vừa chạm vào môi, cò đã nhả trở ra.
“Uống thuốc mới có thể hạ sốt được.”
sầm Dao phớt lờ, cau mày.
Anh lại thử một lần nữa, vẫn không có kết quá.
Anh trực tiếp cho thuốc vào miệng mình, uổng một ngụm nước. Ngón tay thon dài nâng cằm cô lên, lập tức hôn xuống.
Sầm Dao vẫn chưa tỉnh táo. cổ họng vốn rất khô rát, lúc này lại có một dòng nước mát ngọt chảy vào, giống như hạn hán gặp được mưa rào, vội vàng hút lấy.
Nước và thuốc uống vào rồi vẫn thấy chưa đủ, theo bản năng muốn mút thứ gì đó, đem thứ trong miệng trêu chọc.
Nhưng mà, bản thân làm sao vậy?
Cảm giác khát không những không hết mà còn tăng lên. cả cơ thể cũng nóng lên.
Thương Đình Lập vốn dĩ chỉ muốn dỗ cò uống thuốc, không ngờ lưỡi của mình lại bị cô ngậm lấy. Anh thớ mạnh một hơi, thắng thừng biến sự dỗ dành này thành một nụ hòn, sự bá đạo càng lúc càng tăng.
Giống như bị đói quá lâu, đầu lưỡi vươn ra mòi cô, cạy, tách môi cô tiến sâu vào cơ thế cỏ mà đòi hỏi nhiệt tình.
Bàn tay nóng rẫy cởi bỏ quần áo của cô, cởi áo lót, bàn tay đặt lên nơi đẫy đà của cô.
Sầm Dao mơ hồ cảm thấy bị một đám lửa thiêu đốt.
Cô không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng cảm thấy run rẩy, nóng bỏng không thể giải thích được.
Có gì đó rất không đúng!
Cô phải tỉnh lại!
Cố gắng tỉnh táo lại, cô mới kinh ngạc phát hiện có người đang hôn mình, thậm chí, còn vuốt ve bừa bãi trên cơ thể cô. Cô có chút lúng túng, muốn vùng dậy, sức mạnh lại bị nụ hôn của người đó nhấn chìm.
Cô trở nên yêu đuối bất lực, biết rõ mình phải đẩy người đó ra, nhưng cảm giác trống rỗng không thế giải thích được trong cơ thế túm lấy cỏ, khiến không thế khống chế mà muốn nhiều hơn nữa.
“Ba à! Ba cho con xem chút đi, nhìn rồi con mới ngủ được.” Đột nhiên, một giọng nói trẻ con vang lên. Thân hình bé nhỏ cứ như vậy tiến vào phòng.
Đôi chân nhỏ bé của Thương Hựu Nhất bước vào phòng, ôm theo một cái gối ôm, vì quá tối mà vẫn chưa nhìn thấy gì. Một chiếc khăn đột nhiên bay qua, phủ lên cái đầu nhỏ của cậu nhóc, ngăn cản tầm mắt của nhóc.
“Ra ngoài!” Thương Đình Lập thấp giọng nói.
Hai từ này, như chứa đựng sự khao khát và khổ sở.
Chết tiệt!
Anh lại quên khóa cửa!
“Con chỉ nhìn một cái thòi.” Cậu nhóc kéo chiếc khăn xuống. Trước mắt đã có ánh sáng.
Người đàn ông lật người ngồi dậy, đứng bên cạnh giường. Thương
Hựu Nhất nhìn anh cả ngày: “Ba à, sao sắc mặt ba tệ thế?”
Bị phá đám chuyện như vậy, sắc mặt ai mà tốt cho được.
Thương Đình Lập cố nhịn, bế cậu nhóc ra khỏi phòng. Bất chấp cậu nhóc phản đối bất bình, trực tiếp khóa cửa phòng.
“Ba đáng ghét! Con phải nói với bà nội, nói ba vì người phụ nữ bên ngoài mà bắt nạt con.” Cậu nhóc ai oán càu nhàu, cuối cùng đành ỏm gối ôm, kéo lê người trở về phòng.
Người phụ nữ này là ai nhỉ?
Có phải là cỏ ma men lần trước không?
Nếu là cô ma men, cậu sẽ cô’ mà không cáo trạng nữa!
Khi Thương Đình Lập quay lại, người phụ nữ trên giường đã trở mình, ngủ say rồi. Ngủ rất ngon, tựa như vừa rồi không có gì xảy ra hết.
Đỏi chân thon dài trắng muốt lộ ra khỏi chăn. Trắng đến phát sáng, có chút chói mắt, kéo căng thần kinh của anh.
Anh nhìn một lúc, mặt không đổi, bước vào phòng tắm, tắm nước lạnh.
Anh lại bị cô khơi gợi phản ứng!
Hơn nữa, còn rất dữ dội.
Dữ dội đến toàn thân sưng lên đau đớn.
Sau khi tắm nước lạnh, Thương Đình Lập xuống lầu, lấy một chai rượu từ quầy rượu, mở ra.
Trong chiếc túi nữ nằm trên sô pha, điện thoại reo dữ dội.
Anh lấy ra xem thử, chỉ thấy màn hình hiến thị ba chữ “Bộ Tử Ngang”.
Cúp máy.
Ném sang một bên.
Nhặt lấy tài liệu trên bàn, lật qua lật lại.
Điện thoại lại reo lên một lân nữa, quay một hồi, anh nhìn cũng không thèm nhìn, dứt khoát tắt máy.
cả thế giới đều yên tĩnh trở lại, anh tiếp tục đọc tài liệu, thỉnh thoảng nhấp một ngụm rượu.
Ngày hôm sau.
Ánh sáng mặt trời xuyên qua cửa sổ sát sàn, chiếu lên chiếc giường màu xám tro. sầm Dao từ từ tỉnh dậy, cảm thấy cổ họng như lửa đốt, vừa đau rát vừa khô như sắp bốc khói.
Cô mệt mỏi ngồi dậy, muốn lấy đồng hồ của mình trên đầu giường để xem giờ.
Quay người lại, liền sững sờ.
Tất cả mọi thứ xung quanh đều xa lạ.
Căn phòng cò đang ngủ đều là tông màu xám trắng chủ đạo.
Trên chiếc giường lớn, chăn màu xám, ga trải giường màu trắng, gối sọc màu xám trắng.
Bên ngoài cửa sổ sát sàn là một khoảng biển xanh lơ rộng lớn. Ánh mặt trời chiếu xuống, mặt biến lấp lánh rực rỡ từng tia sáng rải rác, sáng đến khiến người ta không mở nổi mắt.
Sầm Dao vừa nhìn liền nhận ra lúc này mình đang ở Bán Sơn Khu ở phía đông Bắc Thành, chỗ này dựa núi nhìn biển, tấc đất tấc vàng.
Năm năm trước, giá chào bán của biệt thự ở đây đã vượt quá một
trăm năm mươi triệu. Hiện giờ đã qua năm năm, không biết lại tăng lên bao nhiêu rồi.
Nhưng mà, sao cô lại ở đây?
Sầm Dao hồi tưởng lại những chuyện xảy ra tối qua, trong đầu đột nhiên nảy ra ba chữ “Thương Đình Lập.”
Không ngờ Thương Đình Lập lại là người đàn ông đó.
Cái Bắc Thành này lại nhỏ như vậy sao?
Bây giờ cô không phải là đang ở nhà anh ta đó chứ?
Nhưng mà, sao lại có thế như vậy, tối qua Lê Thanh cũng ngồi trong bàn ăn mà, anh ta không lý nào lại đưa mình về nhà anh ta được!
Quan hệ giữa bọn họ cũng chỉ có thế là bình thủy tương phùng mà thôi.
Đang nghĩ lung tung thì cửa phòng đột nhiên bị mở ra từ bên ngoài. Cô vô thức nhìn lên, chỉ thấy một cái đầu nhỏ nhìn trộm trước khi bước vào.
Hai người họ một lớn một nhỏ cứ nhìn nhau như vậy.
Cậu nhóc chớp mất: “Vẩn là cô!”
“Chào buổi sáng.” Sầm Dao chào hỏi. Rõ ràng, nơi đây thật sự là chỗ của vị chủ tịch Thương trong truyền thuyết đó.
Thương Hựu Nhất đi chân đất, nhảy lên giường. Do quá phấn khích, cơ thế nhỏ bé trực tiếp ngã nhào ra giường.
Sầm Dao vội giữ cậu nhóc lại:
“Cháu chậm một chút, cẩn thận lại ngất xỉu đó.”
“Người ta không mỏng manh vậy đâu.” Thương Hựu Nhất co tròn hai cái chân ngắn ngủn lại, ngồi trước mặt cò: “Tối qua ông Trần khám cho cô, nói cô bị sốt cao đó!”
“Ông Trần là ai?” “Là ông bác sĩ bình thường khám bệnh cho cháu.”
“À.” sầm Dao tự sờ trán mình:
“Chắc là cảm lạnh một chút.”
“Bây giờ đã khỏe chưa?”
“Khỏe hơn nhiều rồi.” Sầm Dao mỉm cười với cậu nhóc. Sự quan tâm của nhóc làm cò cảm thấy trong lòng rất ấm áp. Nhớ đến chuyện lần trước, cò nắm lấy cánh tay nhỏ: “Nào, đứng dậy.”
“Sao thế?” Cậu nhóc không hiểu chuyện gì, song vẫn ngoan ngoãn vịn tay cò đứng dậy trên giường.
Sầm Dao xắn quần ngủ của cậu nhóc lên, nhìn nhìn vết bầm trên đầu gối của cậu nhóc đã biến mất rồi.
Cô lại vén áo ngủ lên, để lộ cái bụng tròn của nhóc.
Trên mặt cũng không có vết thương nào.
Cậu nhóc đột nhiên có chút ngại ngùng, gương mặt nhỏ hơi đỏ lên, cầm một vạt áo ngủ muốn kéo xuống, vừa hỏi: “Cò muốn làm gì?”
Sầm Dao ngước mắt lên, nhìn dáng vẻ ngại ngùng của nhóc, không nhịn được cười.
Thật sự là một đứa nhỏ đáng yêu!
Chạm nhẹ cái mũi nhỏ của cậu nhóc, giúp nhóc kéo áo ngủ xuống: “Xem xem gần đây có đánh nhau với bạn nhỏ nào không.”
“Ba nói rồi, con mà đánh nhau với bạn nhỏ khác, ba sẽ đánh con.” Cậu nhóc càu nhàu, che cái mông nhỏ lại, lại nhìn cô: “Cò tên gì vậy?”
“Sầm Dao.”
“Sầm Dao…” Đôi mắt to trắng đen rõ ràng của Thương Hựu Nhất đảo đảo: “Vậy sao này cháu sẽ gọi cô là Tiểu Dao.”
“Cỏ không có ý kiến.” Suy cho cùng, so với “cò ma men” đã dễ nghe hơn nhiều rồi.
“Cô là bạn gái của ba cháu à?” Cậu nhóc lại ngồi xuống: “Sau này, có phải cháu nên gọi cò là mẹ kế?”
Hả?
Cái này là sao?
Sầm Dao buồn cười đặt tay lên đầu nhóc: “Cái đầu nhỏ của cháu đang nghĩ gì vậy?”
“Không phải sao?”
“Đương nhiên không phải rồi.”
“Tại sao không phải?” Cậu nhóc không nản lòng, kiên trì hỏi: “Cô không thích ba của cháu sao? Nhưng mà, bà nội nói người thích ba của cháu có thế xếp hàng từ đây ra tới bờ biển bên kia luôn!”
Sầm Dao cảm thấy bà nhóc nói thật sự không khoa trương chút nào. Ánh hào quang của ba chữ “Thương Đình Lập” là đại biểu cho sự giàu có và địa vị, khiến vô số phụ nữ đổ xô vào.
Hơn nữa, thượng đế lại còn thiên vị ban cho anh ta một vẻ ngoài gần như hoàn mỹ.
“Nói không sai, nhưng những người xếp hàng từ đây tới bờ biến bên kia không bao gồm cô.”
“Tại sao cô không thích ba cháu?” Thương Hựu Nhất nôn nóng hỏi.
Bình thường để tiếp cận ba của nhóc, có rất nhiều phụ nữ dùng đủ mọi cách làm hài lòng nhóc, nhưng nhóc một người cũng không thích. Chỉ có cô, nhóc cảm thấy cũng không tệ.
Hơn nữa, cỏ là người đầu tiên ba nhóc đưa về nhà, bạn nhỏ Hựu Nhất đối với cô đầy hiếu kỳ.
“ở ngoài biến quá lâu có thể bị đuối nước.” Sầm Dao rời khỏi giường, lại bế cậu nhóc xuống, vừa xếp lại chăn vừa nói: “Hơn nữa, cô đã kết hôn rồi, không thể làm mẹ kế của cháu.”
Cậu nhóc bỗng nhiên tức giận, không vui liếc cô một cái, cúi đầu đi ra ngoài.
Vừa ra đến cửa, cửa phòng bị đấy ra, nhóc đập đầu vào người đàn ông vừa bước vào. Đau đớn “ai da” một tiếng rồi lùi lại hai bước.
“Sao thế?” Thương Đình Lập vừa nhìn liền biết nhóc không vui.
Đảo mắt nhìn người phụ nữ đứng bên giường một cái.
Sầm Dao nhìn thấy anh, vội đứng thắng người. Trong đầu đột nhiên xẹt lên một hình ảnh tiêu hồn.
Tối qua, cô mơ mộng xuân à?
Lại còn mơ thấy hai người họ hôn nhau. Hơn nữa, nụ hôn này hình như còn rất mãnh liệt.
Nghĩ đến hình ảnh đó, người lại như phát sốt, toàn thân đều nóng lên.
Cô chột dạ, không dám nhìn anh, đòi mắt lấp lánh lảng tránh. Hạ giọng nói: “Tôi cũng không biết.”
“Ba, cô ấy nói không thích ba.” Chỉ nghe Thương Hựu Nhất lên tiếng.
Thương Đình Lập đưa mắt nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm không nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào.
Sầm Dao lúng túng, bị anh nhìn đến xấu hổ. Môi hơi cử động, muốn giải thích. Nhưng giãi thích cái gì? Vốn dĩ lời cậu nhóc nói là sự thật.
Cô chỉ đơn giản là mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, một lời cũng không phát ra.
Mà sau đó, giọng nói của người đàn ông lại lạnh nhạt vang lèn: “Xuống dưới ăn sáng đi.”
“Tiếu Dao nói, mấy người thích ba đứng ở bãi biển sẽ bị nước dìm.” Cậu nhóc bước ra ngoài, tiếp tục nói.
“Vậy sao? Đó là vì cô ấy quá ngốc.”
“Hả?”
“Phao có thế ngăn đuối nước.”
“Đúng ha! Vậy thì ba ơi, ba tặng tiểu Dao một cái phao cứu sinh đi!”
“Sẽ xem xét.”