Mấy ngày rồi không ôm cô, giờ đây lại được ôm cô vào lòng, Thương Đình Lập mới rõ lòng mình nhớ cô nhường nào.
Sầm Dao như một liều độc dược gây nghiện, anh biết rõ sẽ nghiện, lại không nỡ bỏ, càng thử đến cuối cùng kết quả là tự làm tổn thương mình, anh cũng muốn không kiêng kị gì mà yêu cô.
“Dao Dao, anh yêu em” Anh thì thầm bên tai cô. Sầm Dao vốn luôn muốn cự tuyệt anh, lúc này đây dừng động tác lại, trong lòng đảo lộn.
Rốt cục thì đây là người mà cô vẫn luôn yêu, dù cho biết anh đã là chồng chưa cưới của người khác thì anh vẫn luôn ở trong tim cô. Anh giống như một con dao, đã khắc ghi dấu ấn trong tim cô, nếu như xóa đi thì chỉ có cắt bỏ mà thôi.
Nhưng cô không muốn, không nỡ.
“Sao anh phải đến tìm em chứ, anh có biết không, em thật sự muốn quên đi anh mà” Một giọt lệ chầm chậm trào ra từ đôi mắt sáng trong của cô.
Nước mắt của cô như viên ngọc sáng, rơi vào tim anh. Tim Thương Đình Lập nhói đau, anh khẽ hôn lên mặt cô, xóa đi những giọt nước mắt của cô, hôn từng vệt nước mắt trên má cô. Ngay cả vệt nước mất trên má cô anh cũng khẽ hôn lên từng cái một.
Đến tận khi toàn bộ nước mắt của cô đều bị môi anh nuốt hết vào, anh mới cưng chiêu nhìn Sầm Dao, ôm chặt cô, siết cô chặt trong vòng tay, nói từng câu như tuyên thệ: “Dao Dao, em không thể quên anh, cũng không thể không yêu anh, bởi vì trong lòng chúng ta đều chỉ có đối phương, ngoại trừ cái chết, cho dù là ai cũng không thể chia cắt chúng ta” .
||||| Truyện đề cử:
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình |||||
“Không, em tuyệt đổi sẽ không dây dưa với anh nữa." Trong lòng Sầm Dao nhớ rõ, anh là chồng chưa cưới của người khác, hoặc là sẽ có một ngày trở thành chồng của người khác, cô không thể làm kẻ thứ ba, vĩnh viễn không thể.
Cô dùng hết sức lực muốn đẩy anh ra. Cuối cùng, lại thua bởi một câu của anh. “Dao Dao, anh không đính hôn với cô ta, bởi vì sau khi em mất tích thì anh mới hiểu, tất cả mọi sự lừa đối đều sẽ làm tổn thương em, anh cũng không muốn làm tổn thương em, Dao Dao, gả cho anh đi, làm người vợ duy nhất đời này của anh, làm mẹ của Hựu Nhất, cả đời này cũng sẽ không rời xa anh, đồng ý với anh đi, Dao Dao” Anh nghiêm túc nói, ánh mắt tràn đầy kiên định, không hề có một tia do dự. Sầm Dao nghĩ, nhất định cô đã bị anh mê hoặc rồi.
Thế gian này không chỉ có nữ sắc mê người, nam sắc nếu như muốn mê hoặc người ta thì thật sự sẽ khiến người ta không phân biệt được gì nữa. “Được” Cô đồng ý với anh. Lúc cô nói đồng ý, trong lòng rất nhẹ nhõm, cô nghĩ có thể cô đã sớm mong chờ ngày này rồi, bằng không, cô sẽ không có sức mạnh như vậy, một tia do dự cũng không có đã đồng ý luôn.
Nghe thấy câu trả lời đồng ý của Sầm Dao, Thương Đình Lập vui đến không biết nên nói gì nữa.
Anh nhìn chằm chằm vào đôi môi hồng phấn của cô, yết hầu khao khát chuyển động. Anh muốn dời tâm nhìn, nhưng ngọn lửa nóng trong lòng lại hoàn toàn thiêu đốt anh.
Anh nhẹ nhàng lưu lại một nụ hôn chuồn chuồn đạp nước trên môi cô. Đây không phải là nụ hôn đầu tiên của họ, nhưng lại là nụ hôn đầu tiên mang theo toàn bộ tín ngưỡng trong lòng anh. Anh dày vò môi cô, nụ hôn từ nhẹ nhàng đến mãnh liệt, nhưng lại rất nhanh. Anh rời khỏi môi cô, rồi hôn lên mũi, má, trán và cả tóc cô. Anh không biết cuối cùng anh đã hôn cô bao nhiêu lần, chỉ biết khi anh ngẩng đầu lên, khuôn mặt của cô gái nhỏ dưới thân đã đỏ hồng, môi cũng đỏ mọng.
“Xin lỗi” Thương Đình Lập xin lỗi cô, rõ ràng anh muốn khống chế bản thân, không làm cô đau, nhưng mà anh lại không làm được. Cô thật sự là mỹ vị, giống như món ăn ngon nhất trên đời, sau khi anh ăn một lần thì chỉ lưu luyến mùi vị của cô.
Muốn anh một lần rồi lại một lần nữa, hòa nhập cô với máu thịt của anh thì mới cảm thấy đủ. “Sao lại muốn xin lỗi?” Sầm Dao kìm nén tiếng thở dốc, nhẹ giọng hỏi.
Cô cảm thấy lần này tìm được cô, Thương Đình Lập dường như đã thay đổi rất nhiều, như thế lúc ở trước mặt cô đã trở nên thận trọng từng ly.
Bởi vì chuyện cô mất tích sao? Lúc đầu cô không sao, thật sự cũng là vì không muốn anh tự trách, mới giấu hết tất cả mọi chuyện. Tuy rằng anh rất giận chuyện anh lừa dối cô, nhưng cũng đã đau lòng rồi, nhưng chuyện đã qua, cô không muốn nhắc lại nữa.
Thương Đình Lập mím chặt môi, gục xuống sau tai cô, đột nhiên hút mạnh, lúc Sầm Dao không kiềm được khẽ run lên, mới dùng tay giữ sau đầu cô, để cô không trượt khỏi bàn.
“Dao Dao, anh xin lỗi vì chuyện đính hôn kia, lúc đó anh chỉ nghĩ, chẳng qua là một lễ đính hôn trên danh nghĩa mà thôi, đối với anh không có ảnh hưởng gì, lại không nghĩ đến xem nếu em biết chuyện này thì trong lòng em có không vui hay không, là anh nghĩ sai rồi, sau này không cần biết xảy ra chuyện gì anh cũng sẽ không gạt em nữa”
“Em tin anh” Sầm Dao khẽ nhướng mày, nhìn ánh mắt nghiêm túc của anh, gật gật đầu.
Tuy rằng cô vẫn đau lòng chuyện anh giấu cô việc đính hôn, nhưng mà cô lại nguyện ý tin anh thêm một lần.
Chỉ là nếu như, lại có một lần nữa, cô cũng sẽ không tha thứ cho anh nữa. Ánh mắt nóng bỏng của Thương Đình Lập nhìn chằm chằm cô, thấy mặt Sầm Dao đỏ bừng, nghiêng đầu sang một bên. “Anh nhìn em vậy làm gì chứ” Giọng Sầm Dao nhẹ nhàng như thể vuốt của một chú mèo nhỏ, khẽ cào vào tim anh.
Trong lòng Thương Đình Lập ngứa ngáy, trực tiếp cô người lên, trong lúc Sầm Dao còn đang kinh ngạc, đưa tay nâng cằm cô lên, trực tiếp hôn lên môi cô.
Cửu biệt trùng phùng, trong lòng đều có một nỗi nhớ mong nhiệt tình như lửa đốt cùng sự khao khát dây dưa một chỗ không thể rời xa. Từng chiếc quần áo trên người rơi xuống, Thương Đình Lập quấn lấy tóc Sầm Dao, khẽ cười nói: "Vừa rồi anh không phát hiện ra, sao em lại ăn mặc... kỳ lạ như vậy.
Chữ cuối cùng anh phải nghĩ rất lâu mới nói ra được.
Ngoại trừ bộ quần áo trên người Sầm Dao lúc cô tỉnh lại, cũng không có quần áo khác để mặc. Cho nên quần áo mặc trên người hôm nay đều là hàng xóm cho cô mượn.
Trên quần áo trang trí những vòm đốm đen trắng, kiểu dáng của nhiều năm trước, trong vừa quê mùa vừa xấu xí. Cho dù Sầm Dao xinh đẹp bẩm sinh, những mặc những quần áo này trên người cũng không đẹp đề mấy.
Dù sao thì người đẹp vì lụa cũng không phải là không có lý do.
Mặc những quần áo không thích hợp lên người, nhìn rất kỳ quái.
Sắc mặt Sầm Dao không mấy tốt, đấy bàn tay đang sờ lung tung ra, tức giận nói: “Nếu đã kỳ quái như vậy thì anh nhìn em làm gì chứ, tránh ra.” Trong lòng cô có chút ấm ức, nếu như không phải bị người ta đưa đến đây, cô sẽ phải mặc mấy bộ quần áo không thích hợp này sao? Hơn nữa, thật sự rất xấu sao?