Gia vị bên trong cũng là gừng xắt lát rất bình thường, từng mảnh mỏng được trang trí trong chén.
Chỉ là cách xào chín và hâm canh khá phức tạp hơn bình thường, đầu tiên phải dùng lửa vừa xào cho thoát hết sạch hơi nước, sau đó dùng bí đao và bo bo hầm với lửa lớn chừng nửa tiếng.
Nguyên liệu đơn giản kết hợp với việc dùng lửa nhỏ phức tạp hầm nấu, cuối cùng nêm nếm gia vị mới nấu ra được món này.
Hựu Nhất vừa nếm thử đã thích ngay là do nguyên liệu chính của món ăn này, đó chính là gà vườn được mua từ nông trường, chất thịt rất thơm ngon.
Lúc trước khi thím Mạc nấu ăn đều dùng phương pháp nấu bình thường, đương nhiên vị của món ăn cũng chẳng có gì mới lạ.
Lại nói tiếp thì việc trong cuốn sách món ăn cung đình lại có một món ăn có hương vị bình thường như thể cũng làm Sầm Dao cảm thấy rất kỳ lạ.
Nhưng sau khi cô tự mình nếm thử rồi mới cảm thấy danh xứng với thật.
Nhìn cuốn sách đặt cách đó không xa, trong lòng Sầm Dao lại tự tin hơn về bữa tiệc cuối năm sắp diễn ra.
"Ngon không?"
Thấy Hựu Nhất ăn liên tục không hề có ý định nhường phần cho người khác, Sầm Dao đặt tay lên vai con trai, cố ý hỏi.
"Ngon, ngon lắm"
Hựu Nhất còn chưa nuốt xong miếng thịt gà trong miệng đã trả lời mẹ.
Sầm Dao lo cậu bé bị sặc, cũng không dám nói chuyện với cậu bé vào lúc này, với qua người Hựu Nhất cầm lấy rổ cá tầm đặt trên tủ chén, bắt đầu nấu món tiếp theo.
Lúc Sầm Dao dạy Thương Đình Lập nấu ăn đều là những món cơm nhà khá đơn giản, chủ yếu là vì lúc trước khi ở Ý, ngoại trừ việc chăm con ra, Sầm Dao còn dùng khá nhiều thời gian để học tập, không có quá nhiều thời gian để nghiên cứu những món ăn khác nhau.
Bây giờ cuộc sống trở nên nhàn nhã, đương nhiên cũng có thể học nấu càng nhiều món hơn.
Nhưng nếu không phải chuyện bữa tiệc gia đình này, Sầm Dao cũng không biết đến bao giờ cô mới có hứng thú với thức ăn nữa.Chỉ cần CLICK VÀO ĐÂY mất 3s là bạn đã ủng hộ team dịch có kinh phí dịch truyện rồi đó ^^
Dù sao Sầm Dao cũng không muốn vào phòng bếp quá nhiều, sẽ hư da mặt.
Lúc Thương Đình Lập mệt mỏi từ công ty về đến nhà, trong nhà trống không.
Tối còn chưa ăn cơm, về đến nhà còn không có ai, anh đứng dậy mở tủ lạnh trong phòng bếp ra xem, trong ngăn giữ tươi có một hộp giữ tươi được đóng gói kỹ.
Anh nhíu mày lấy ra.
Sau đó bỏ vào lò vi sóng hâm nóng.
Nhờ công dạy dỗ của Sầm Dao, bây giờ Thương Đình Lập sử dụng những dụng cụ trong phòng bếp thuần thục như đã quen dùng nhiều năm rồi.
Sau khi hâm nóng lên, Thương Đình Lập cô đơn lẻ loi ngồi trên bàn ăn, đèn đuốc trong phòng khách sáng trưng.
Nhìn phần đồ ăn sau khi được hâm nóng đã có đủ sắc hương vị, Thương Đình Lập cầm đũa gắp lên nếm thử, chờ đến khi bỏ thức ăn vào miệng, tâm trạng đang buồn bực vì không nhìn thấy Dao Dao ở nhà nháy mắt đã trở nên sảng khoái hơn một chút.
Có một câu thức ăn ngon có thể chữa lành trái tim, lúc trước Thương Đình Lập chưa bao giờ cảm nhận được.
Nhưng thức ăn lần này làm anh ăn vui vẻ vô cùng, ngon đến mức anh không ngừng lại được.
Lúc Sầm Dao dùng tay trái và tay phải dắt Manh Manh và Hựu Nhất cùng thím Mạc về đến nhà, đã thấy đèn đuốc bên trong sáng trưng.
Suy nghĩ một chút liên biết Thương Đình Lập đã vê.
Trong lòng Sầm Dao rất ngọt ngào, không biết bắt đầu từ lúc nào, mỗi lần nghĩ đến anh sẽ không khống chế được nở nụ cười.
Sầm Dao nghĩ cái này chắc là tình yêu đích thực.
"Cô chủ, cậu chủ đã vê, thím đi hâm nóng thức ăn cho cậu chủ"
Thím Mạc lại nghĩ đến chuyện khác hẳn với Sầm Dao, hôm nay khi bị cô chủ kéo đi ăn cơm chung thím Mạc đã từ chối rôi, nhưng sau khi nhìn thấy cô chủ cúi đầu ủ rũ, thím Mạc luôn mềm lòng với cô lập tức không kiên trì được nữa.
Sau khi nếm thử thức ăn ngon luôn sẽ làm cho người ta không ngừng lại được.
Cũng may Sầm Dao chỉ nấu sáu bảy món ăn, đổi với hai lớn hai nhỏ mà nói vẫn còn dư sức.
Nhưng sau khi ăn xong, không hẹn mà cùng nhau sờ cái bụng tròn vo.
Ngay cả thím Mạc lâu lắm rồi không ăn hai chén cơm trong một bữa cũng thế.
Sầm Dao nhìn cái bụng tròn vo của cô, cảm thấy không ổn, lập tức kéo hai đứa nhóc và thím Mạc ra ngoài đi dạo.
Đương nhiên không lái xe mà chỉ đi dạo xung quanh nhà thôi.
Một tiếng đồng hồ sau mới đi dạo tiêu hóa thức ăn về.
Sầm Dao gật đầu đồng ý với lời đề nghị của thím Mạc, dù sao dựa vào tình hình mấy tháng nay của Thương Đình Lập, chắc vẫn chưa ăn cơm ở ngoài, Sầm Dao dẫn hai đứa con từ từ bước vào nhà.
Lập tức nhìn thấy thím Mạc đang dọn dẹp bàn ăn.
Sầm Dao kinh ngạc, không lẽ Thương Đình Lập ăn xong nhanh đến thế, hay là anh đã về từ lâu rồi.
Thương Đình Lập không có ở phòng khách, chờ Hựu Nhất và Manh Manh ngồi xuống ghế sofa xem tivi, Sầm Dao lên lầu hai xem thử anh có ở trong phòng hay không.
Kết quả mở cửa ra lại không thấy ai ở trong cả.
Sầm Dao đành phải xuống lầu chờ anh.
Một lúc sau, Sầm Dao cảm thấy khát khô, đang định xuống phòng bếp lấy nước, lúc đi ngang qua phòng tập thể hình ở lầu một, lại nghe thấy có tiếng động.
Lại nói thì căn phòng tập thể hình này vốn là một căn phòng nghỉ dành cho khách.
Nhưng lần trước sau khi đến trung tâm hồi phục cùng với Thương Đình Lập, không biết anh nghĩ thế nào mà dọn sạch toàn bộ vật dụng trong phòng, rồi đặt một đống dụng cụ tập thể hình, biến nó thành phòng tập thể hình rộng tãi.
Đương nhiên Sầm Dao rất hiếm khi bước vào căn phòng tập thể hình này.
Tuy Sầm Dao có dáng người cao gầy, eo thon chân dài nhưng cô không phải người thích vận động tập thể hình.
Ngược lại cô còn cực kỳ ghét những loại vận động chạy nhảy đổ mồ hôi ướt đẫm thể này.
Hơn nữa cô thuộc dạng cơ địa ăn không mập, thỉnh thoảng Sầm Dao cũng sẽ chạy bộ, nhưng mấy chuyện khom lưng giạng chân này nọ tuyệt đối không làm, đương nhiên số lần đến phòng tập thể thao có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Sầm Dao thò đầu vào, nhẹ nhàng mở cánh cửa không khép chặt ra, mới mở được một nửa, tiếng thở dốc dồn dập đã xuyên qua căn phòng trống trãi vang vọng bên tai cô.
Tiếng hít thở này giống hệt như khi hai người thân mật quấn lấy nhau, Sầm Dao không che giấu được màu đỏ rực trên má nữa.
Sao lại nóng như vậy chứ.
Sầm Dao vừa nghĩ vừa sờ lên gương mặt nóng bừng.
Bàn tay lạnh lẽo do mới đi dạo ở bên ngoài về đặt lên gương mặt ấm áp, cảm giác nóng lạnh đan xen làm cho nhiệt độ nóng cháy càng thêm rõ ràng hơn.
Sầm Dao thở nhẹ, ánh mắt dõi vào trong định nhìn thử xem, cuối cùng lại kìm được bước chân lại, lui ra sau, đang định đóng cửa lại làm bộ như chưa từng đến.
Đúng lúc này, tiếng nói trầm thấp làm tai người khác ngứa ngáy nhẹ nhàng vang lên.
"Dao Dao, sao đến rồi mà không vào."
Giống như đang hỏi thăm, lại như đang đặt câu hỏi.
Sầm Dao nuốt cái lưỡi thiếu chút nữa đã bị cô cắn trúng, nhỏ giọng nói: "Em định xuống bếp rót ly nước uống, nghe có tiếng động nên mới đến đây, anh cứ tiếp tục đi, em đi ra ngoài"
“A"
Không biết Thương Đình Lập đã bước xuống máy chạy bộ đi đến đây từ lúc nào nữa.
Trên người anh chỉ mặc một chiếc áo thun ba lỗ màu đen, cơ bắp hiện rõ trước mắt Sầm Dao.