Bởi vì anh biết rõ, Sầm Dao không có tình cảm với anh ta. Cho nên phiền muộn vì một người vốn dĩ chưa từng đả động được Sầm Dao sẽ chỉ khiến tâm trạng của anh khó chịu. Nhưng khi nghe anh ta châm chọc Sầm Dao như vậy, anh đương nhiên cực kỳ không vui. Ánh mắt nhìn anh ta lạnh lùng tận xương. “Có phải cuộc sống ở Bộ Thị không tốt lắm không. Anh mỗi ngày chạy lung tung, không lo lắng ngày nào đó công ty sẽ mất sao” Thương Đình Lập nhìn Bộ Tử Ngang, lời nói như đang tùy ý khuyên bảo. Lại càng giống như đang nói sự thật. “Quả nhiên là anh” Bộ Tử Ngang biết việc công ty gặp chuyện không may không tránh khỏi có liên quan tới Thương Đình Lập. Bây giờ nghe những lời này, anh ta càng chắc chắn.
Anh ta không khống chế được lửa giận nữa, giơ nắm đấm xông thẳng tới. Thương Đình Lập quanh năm duy trì vận động, sức lực của anh kỳ thật nội liễm mà lộ ra
. Vì vậy khi tay Bộ Tử Ngang hướng tới, anh trực tiếp khống chế được anh ta.
Đá một chân vào cố chân anh ta, khi anh ta thấy đau thì đánh ngược lại. Lúc Sầm Dao chạy tới chỉ thấy Thương Đình Lập đang đánh Bộ Tử Ngang không có chút sức đánh trả. Cô sợ đánh chết người, mau chóng ôm tay anh nói: “Chúng ta về nhà đi, đừng chấp nhặt với anh ta” Bộ Tử Ngang nằm dưới đất nghe câu này xong thì xém phun máu, trong lòng cảm thấy cực kỳ đè nén.
Đôi mắt chứa đầy lửa giận nhìn chằm chằm hai người.
Sầm Dao lại chưa hề nhìn anh ta, lôi Thương Đình Lập đi thẳng vào xe ngôi, hai người nhanh chóng rời đi. Tới khi xe biến mất không còn bóng dáng thì Bộ Tử Ngang năm dưới đất nghỉ một hồi lâu mới từ từ bò dậy. Anh ta lấy điện thoại ra, gọi cho một người, nói: "Chuyện cô nói, tôi đồng ý“ Mọi người đều cho rằng cô ta bỏ cuộc, cũng chỉ có cô ta biết rõ mình chẳng qua là biết cách che giấu. Lúc nhận được cuộc gọi này, Điền Điềm đang chăm sóc ba cô ta.
Từ khi ba cô ta bị Nguyên Thịnh đuổi đi, mấy ngày nay ông ta ở bệnh viện, khó khăn lắm mới tỉnh táo lại, nhưng lại trở nên nóng nảy, dễ giận. Điền Điềm bị ông ta mắng rất nhiều lần nhưng cũng không so đo với ông ta. Dù sao bác sĩ nói, bây giờ tâm trạng của ông ta không tốt, phải hết sức làm theo ông ta. “Sao lại có người gọi điện thoại cho con. Sao con có nhiều cuộc điện thoại vậy. Đi đi, đừng ở chỗ này làm người chướng mắt” Điền Phong Tường trừng mắt nhìn con gái, không kiên nhẫn quơ tay như đang đuổi ruồi bọ.
Điền Điềm cười dịu dàng như không cảm giác được gì. Tới khi cảm điện thoại ra khỏi phòng bệnh thì mới buông ra lớp mặt nạ vẫn luôn đeo đó. Nghe người đối diện nói đồng ý yêu cầu của cô ta, Điền Điêm cười nguy hiểm một đóa bỉ ngạn: “Anh đã đồng ý yêu cầu của tôi, như vậy tôi muốn anh đi làm một chuyện." Cô ta nhẹ giọng nói xong một câu, không đế ý tới đã khiến người đối diện bất ngờ thể nào, trực tiếp cúp máy.
Trò hay vừa mới bắt đầu, sao cô ta sẽ bỏ cuộc nhanh như vậy.
Lúc Sầm Dao và Thương Đình Lập về Tĩnh Viên thì phát hiện có người tới đây. Lão phu nhân và ông Thương cùng tới. Nhưng Kiều Dục Mẫn lại không xuất hiện. Đối với lão phu nhân, Sầm Dao đương nhiên vừa sùng kính vừa lo sợ.
Tuy rằng biết lão phu nhân có chút thiện cảm với cô, nhưng sau khi Hựu Nhất gặp chuyện không may thì cô không dám cá chút thiện cảm đó còn lại bao nhiêu.
Có thể đã xuống tới số âm rồi đi. “Dao Dao, tới, mau tới đây, ngồi bên bác này” Lão phụ nhân không khó chịu với Sầm Dao như cô tưởng, ngược lại vẫy tay với cô, vẻ mặt vui sướng. Thương Đình Lập đứng cạnh nắm tay cô khiến tâm trạng Sầm Dao thả lỏng rất nhiều.
Lúc đi tới ngồi, lão phu nhân kéo tay cô, nhìn khuôn mặt gầy gò của cô, thở dài nói: “Dao Dao, mấy hôm nay con gầy đi nhiều quá, phải chăm sóc tốt cho mình chứ. Bây giờ Hựu Nhất vẫn chưa tỉnh, Lâm Lâm thì lại bận làm việc, con đừng để bản thân cũng ngã bệnh. Hựu Nhất ở nhà có thím Mạc chăm sóc, con cũng không cần đặt hết tâm tư lên người nó.”
Vẻ mặt của Thương Ly Viễn ngồi một bên lập tức trầm xuống, trưng ra khuôn mặt khó chịu, hừ một tiếng: “Tôi thấy cô ta rất tốt mà. Nếu không ngồi chung xe với cô ta thì Hựu Nhất sao có thế xảy ra chuyện” Cho dù biết cô là mẹ ruột của Hựu Nhất thì sao.
Cho tới giờ ông ta cũng không quan tâm mẹ ruột của Hựu Nhất là ai. Nghĩ tới cuộc gọi nhận được hôm nay và đống tư liệu được người đưa tới. Ông ta thầm nghĩ đuổi người phụ nữ này ra xa con trai ông ta. Khuôn mặt Sầm Dao trắng bệch, hiển nhiên không biết phải làm sao.
Lão phu nhân thấy vậy, tức khác vỗ tay trấn an cô, sau đó liếc mắt, khinh bỉ nói: “Ông già này, nói khó nghe như vậy, vừa ăn thuốc nổ hả? Ông không muốn tới thăm con trai thì đừng gấp gáp chạy tới. Thật sự là nhìn phiên lòng” Thương Đình Lập ngồi bên phía Sầm Dao, nghe mẹ nói thì đồng ý gật đầu, nói: “Ba, lần trước ba đã vào viện một lần vì tâm trạng quá kích động rồi. Vẫn nên ở yên ở nhà, ít đi lại thì hơn” “Con tới đây cho ba” Thương Đình Lập không nói còn tốt, vừa nói, ông ta lập tức nhớ tới mấy ngày nay con trai giấu giếm tình hình công ty, tức khắc nghiêm mặt, đi thẳng lên lầu.
Thương Đình Lập không biết vì sao nhưng vẫn đi theo. Chỉ còn Sầm Dao và lão phu nhân ở lại. Lão phu nhân nhìn dáng vẻ cực kỳ yên lặng của Sầm Dao, thâm thở dài. Đối với việc con trai rất để ý tới tình cảm với Sầm Dao, bà nhìn ra được. Nhưng có một số việc, không thể để con trai một mình gánh vác. Lão phu nhân nắm tay Sầm Dao, khuôn mặt hiện lên vẻ do dự hiếm gặp. Sầm Dao thấy, lo lắng hỏi: “Lão phu nhân, có phải bác có chuyện gì muốn nói với cháu không?” Lão phu nhân gật đầu, đấu tranh tâm lý một lúc.
Đến cuối cùng bà vẫn không bỏ xuống được sự lo lắng đối với con trai, nói thẳng chuyện kia cho Sầm Dao. “Dao Dao, con là một đứa trẻ tốt. Có một số việc, có lẽ con không biết. Bác nghĩ rất lâu, cảm thấy cần nói cho con biết thì hơn” Sầm Dao lắng lặng lắng nghe. Tuy trong lòng rất tò mò rốt cuộc là chuyện gì khiến lão phu nhân khó mở miệng tới vậy. “Con có muốn biết mẹ ruột của Hựu Nhất là ai không?” Lão phu nhân cũng không muốn trước tiếp tổn thương cô, vì vậy cho cô một vấn đề để giảm xóc.
Trong lòng Sầm Dao lộp bộp, có chút khó chịu. Cô chưa bao giờ hỏi Đình Lập chuyện này, chính vì không muốn biết giữa mẹ ruột của Hựu Nhất và anh có phải đã từng có một mối quan hệ ngọt ngào hay không. Cô lo nếu biết thì cô có lẽ sẽ ghen tị, không thế ở chung với anh như vậy nữa.
Nhưng mọi chuyện rốt cuộc đi tới bước này. Sầm Dao gật đầu nói: “Cháu muốn biết, vì sao mẹ ruột Hựu Nhất lại chưa từng chăm sóc Hựu Nhất. Cô ấy đi đâu? Đã có cuộc sống mới hay đã xảy ra chuyện gì? Cháu cỏ rất nhiều câu hỏi nhưng không biết nên mở miệng thế nào” Lão phu nhân phức tạp nhìn cô, sau đó nói: "Nếu con đã muốn biết vậy bác sẽ nói toàn bộ mọi việc cho con nghe”