Sầm Dao nghe thấy xa lạ, vô thức nhìn vẻ mặt của Thương Đình Lập thì thấy khuôn mặt bình tĩnh lúc trước của anh nhăn lại, dáng vẻ không vui.
Sầm Dao khó hiểu, không biết ai đã chọc anh không vui.
Chợt nghe tiếng ồn không ngừng ngoài cửa.
"Anh tư, anh xem thiết kế căn nhà này của Đình Lập này, càng ngày càng thiên hướng hoài cổ.Thảo nào nghe nói người phụ nữ hiện tại của nó cũng tên là Sầm Dao, sợ rằng là hoài niệm người phụ nữ đã chết trước kia"
Tiếng nói có chút giả vờ mềm mại lại bởi vì sự sắc bén rõ ràng mà có vẻ chói tai.
Nghe sự chế giễu rõ ràng của giọng nữ này, cho dù nhìn không thấy vẻ mặt bà ta thì cũng có thể đoán ra vẻ khinh bỉ của khuôn mặt đó lúc này.
"Em năm, em đừng nói bậy.Đình Lập cũng đã nói, cháu dâu hiện tại là người lúc trước rồi.Nếu em nói lung tung khiến Đình Lập tức giận thì anh cũng không cản nó giúp em đâu"
Một giọng nam khác tốt bụng khuyên bảo.
Sầm Dao nghe ông ta gọi người phụ nữ trước là em gái, biết hai họ là chú tư và cô năm của Đình Lập.
Hai người đứng yên ở ngoài cửa cách đó không xa, đánh giá trang trí của xung quanh của phòng khách rộng mở.
Thương Hiển đi phía sau Thương Dao.
Ông ta đang cẩn thận khuyên Thương Dao.
Chỉ là nếu ông ta nói với một người giỏi nghe theo lời khuyên của người khác thì đương nhiên chuyện này có thể bình thường lại.
Nhưng mà, người ông ta đang nói chuyện lại là một người không cho phép người khác làm trái với suy nghĩ của mình.
Thương Dao trừng mắt, rất không vui nói: "Chúng ta là bậc cha chú của nó, nói vài câu nói thật thì có gì chứ.
Đình Lập nói người phụ nữ này là người trước kia, nhưng khuôn mặt lại không giống trước, còn nói đã mất trí nhớ nữa.
Chuyện này đổi thành người khác thì cũng không ai có thể tin được.Ủng hộ team dịch nhanh ra chương bằng 1 CICK QUẢNG CÁO nào!
Em thấy người phụ nữ này là cố ý tiếp cận Đình Lập, chỉ là đứa nhỏ này quá ít kinh nghiệm nên không nhìn rõ thôi"
Những người đang ngồi nghe tiếng nói bên ngoài đều thay đổi sắc mặt, nhất là Sầm Dao nghe thấy, cực kỳ chói tai.
Cô rốt cuộc biết vì sao Đình Lập không định gặp người thân của anh.
Mỗi người họ rõ ràng đều là người thích xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, thích cười trên nỗi đau của người khác.
Sầm Dao đứng lên nhìn người lớn đang ngồi, rất lễ phép nói: "Nếu chú tư và cô năm đã đến, con đi gọi họ tới"
Thương Ly Viễn là chủ một nhà, đồng ý gật đầu.
Sầm Dao đứng dậy rời đi.
Thương Đình Lập có chút lo lắng cô sẽ bị mắng chửi, suy nghĩ một lát vẫn đi theo.
*"Ơ, ai đây, khuôn mặt trắng bệch như cương thi, sợ hết hồn"
Rõ ràng Thương Dao đã điều tra tư liệu của Sầm Dao, nhưng khi Sầm Dao tới chỗ họ lại cố ý nói như vậy.
Nụ cười trên mặt Sầm Dao khựng lại.
Cô khẽ thấy lòng bàn tay, ra sức kiềm chế kích động muốn đấm một đấm tới.
Quả nhiên, chiêu này hữu hiệu.
Sầm Dao mau chóng bình tĩnh lại, nhìn một nam một nữ trước cửa, cười nói: "Chú tư, cô năm, rốt cuộc hai người cũng tới.
Lão phu nhân và ông Thương đã đợi hai người rất lâu rồi"
"Ơ, nhanh vậy à"
Thương Dao âm thầm thì thầm một tiếng, sau đó nhanh chóng thu hồi vẻ khinh bỉ chợt lóe rồi biến mất trên mặt, ngẩng cao đầu, biến thành một bà chủ tự phụ, kiêu ngạo.
Sầm Dao gật đầu, chưa kịp lên tiếng thì thấy Thương Dao tự tìm chỗ ngồi xuống, dựa trên chiếc sofa trống, tư thế ngồi tùy ý như đang ở nhà mình khiến cô có chút trở tay không kịp.
Tóc Thương Dao màu rám nắng, gân bốn mươi tuổi vẫn ăn mặc trẻ trung, quyến rũ, mặc áo bó ngực lộ vai, váy ngắn tới mông, trang điểm tinh tế, thoạt nhìn như phụ nữ hơn hai mươi, chỉ là nếp nhăn ngay khóe mắt lại làm lộ tuổi tác của bà ta.
"Ơ, chị dâu, chị và chị dâu nhỏ vậy mà lại cùng tới à"
Thương Dao như một cái máy hấp dẫn hình người, vừa tới đã muốn khơi mào sự bất bình trong lòng mọi người.
Khiến lửa giận của tất cả mọi người đều chuyển tới người bà ta.
Khóe miệng trên khuôn mặt lạnh lùng của Thương Đình Lập khẽ nhếch.
Sầm Dao vừa thấy, trong lòng có chút vui vẻ.
Cô biết, Thương Đình Lập độc mồm lại muốn phát huy tác dụng.
Chỉ nghe Thương Đình Lập nhẹ giọng nói: "Cô năm, cô ở nhà không người bầu bạn cũng không có con cái, sao mãi lần được mời đều tới chậm như ngôi sao điện ảnh, lại ăn mặc thiếu vải vậy.Đây là tiệc tất niên hiếm có, cô cứ âm ï như đi tiệc rượu, thật khiến người khác mất hứng."
"Cháu…”
Thương Dao tức tới cắn răng, trong mắt lộ vẻ oán giận.
Mà lúc này, Sầm Dao đứng sau lưng Thương Đình Lập hơi cúi đầu, trên mặt mỉm cười.
Nhưng Sầm Dao vẫn nhớ hôm nay là ngày gì, lấy một cái ly từ bên cạnh, rót trà đưa tới trên bàn trước mặt Thương Dao.
Chỉ là ngay cả ông Thương cũng đã uống, nhưng Thương Dao lại ghét bỏ nói: "Tôi chưa bao giờ uống loại nước này.Có nước khoáng không, lấy cho tôi một chai"
Sầm Dao hoàn toàn không có gì để nói, ánh mắt chăm chú sắc bén như một con liệp báo.
Ngay lúc cô xém chút bùng nổ thì Thương Đình Lập lại lần nữa mở miệng thay cô.
"Cô năm, cô phô trương tới vậy, xem ra nơi này của cháu không chứa được cô.Trong nhà chúng cháu ngoại trừ nước sôi ra thì nước khác đều không phải để uống.Cô thật muốn uống tới vậy, để cháu lấy cho cô, cô thấy sao?"
"Được"
Thương Dao khó chịu trả lời.
Bà ta có thể nói không được sao? Ánh mắt của Thương Đình Lập thay đổi rõ ràng, ánh mắt đen tối như bóng đêm muốn nuốt chửng tất cả nhìn thẳng bà ta khiến bà ta lạnh cả người.
Dục vọng sống mãnh liệt khiến bà ta vội vã đồng ý.
Liên tục bị chọc tức hai lần, tiếp đó Thương Dao cũng không dám làm loạn gì nữa.
Đợi tới lúc ăn cơm, Sầm Dao nói đi xem đồ ăn đã xong chưa.
Sầm Dao nhân cơ hội thoải mái một lát, đứng cạnh cửa sổ phòng bếp, từ trên nhìn xuống bãi cỏ vàng đang trở nên khô héo, tựa như sắp kết thúc một cuộc đời ngắn ngủi của nó.
Lúc đang nhìn mê mẩn thì vai bị vỗ nhẹ, Sầm Dao hoàn hồn nhìn sang.
Thương Đình Lập nhẹ nhàng xoa đầu cô, nói: "Lẻ loi đứng đây nghĩ gì thế?"
Sầm Dao lắc đầu: "Không nghĩ gì cả, chỉ cảm thấy vừa nãy anh che chở em như vậy, có phải sẽ khiến người nhà anh càng không hài lòng với em hay không?"
Thương Đình Lập thở dài.
Dù anh biết Dao Dao rất xem trọng buổi tiệc tất niên hôm nay, lại không ngờ ngay cả lúc này cô đều đang lo lắng.
Đành phải hoàn toàn nói rõ: "Dao Dao, em biết mà, ở nhà họ Thương này, trừ em, các con và mẹ ra thì những người khác, cho dù là ai đều không để lại chút dấu vết gì trong lòng anh.
Cho nên, đối với những người đó, em chỉ cần không quan tâm tới họ là được rồi.
Như cô năm tức giận với em lúc nãy, em cũng không cần nể mặt anh mà cho bà ta mặt mũi.
Người như bà ta, suốt ngày bị người khác dẫm dưới chân nên khi gặp phải người yếu hơn mới có thể càng có khí thế"