"Lời hay không nói lần thứ hai"
Thương Đình Lập kéo tay anh ta ra định đi.
"Đi nhanh vậy sao, màn đặc sắc nhất của ông đây còn chưa có lên sân khấu đâu"
Ngôn Phong lẩm bẩm, không hiểu sao cảm thấy rất trống vắng, lúc trước vào mấy ngày này cho dù lão Thương và lão Khương không chơi với cậu, ít nhất Tiểu Lục vẫn có mặt.
Năm nay thật nhàm chán.
"Nè, đang làm gì đó."
Đột nhiên một giọng nói quen thuộc vang lên phía sau lưng, sau đó có một bàn tay đặt lên vai anh.
Ngôn Phong không dám tin tưởng quay đầu lại, khi cảm nhận được bóng người đó không phải là do anh tự mình ảo tưởng, lập tức vui vẻ ôm chầm lấy anh ta, vô cùng vui vẻ nói: "Lục Di, cuối cùng thäng nhóc cậu cũng về rồi, cậu có biết năm nay ông đây thảm đến cỡ nào không"
Ngôn Phong vừa mới mở miệng thì không ngừng lại được, cứ ôm vai Lục Di thì thầm.
Lục Di chỉ cười nhạt mặc cho anh ta ôm vai anh.
Thời gian có lẽ sẽ mang đi rất nhiều người, chỉ có những người thật sự quan tâm bạn sẽ mãi mãi không rời đi.
Sầm Dao đứng trong nhà vệ sinh vừa mới lau khô nước trên tay xong, một bóng người màu đỏ rực đột nhiên bước lại gần cô.
Sầm Dao theo bản năng tránh sang chỗ khác.
Không ngờ rằng người phụ nữ kia khoanh hai tay lại dùng ánh mắt sắc bén quan sát cô một lúc lâu rồi cong đôi môi gợi cảm khinh thường phun ra vài câu khó nghe.
"Tôi còn tưởng rằng anh ấy sẽ thích loại phụ nữ như thế nào, không ngờ rằng lại là loại người nhạt như nước ốc như cô, đúng là buồn cười thật"
Cô ta soi gương, cẩn thận quan sát gương mặt xinh đẹp không có chút tì vết của bản thân, cảm thấy Thương Vân đã bị mỡ heo che mắt rồi.
Sầm Dao không hiểu sao lại bị mắng chửi cản răng cạn lời nói: "Cô Mạc, lúc cô chê bai tôi thì cô có thể tẩy trang rồi mới nói chuyện với tôi không?"
"Cô"
Mạc Ngữ không ngờ Sầm Dao cũng dám trào phúng ngược lại cô ta, dùng ánh mät đầy hận thù nhìn CÔ.
"Nếu cô Mạc muốn so xem mắt ai to hơn thì đúng là tôi thua cô rồi"
Sầm Dao nhún vai nói một cách rất nhẹ nhàng, hoàn toàn không thèm để ý đến người sắp bị cô chọc tức điên.
Sầm Dao nói xong thì lập tức ra khỏi nhà vệ sinh.
Mạc Ngữ nhìn, cũng không quan tâm lớp trang điểm trên mặt có bị lem hay không, lập tức đuổi theo phía sau cô.
Dạo gần đây Sầm Dao rất nhạy cảm với sự theo dõi của người khác.
Cho nên sau khi phát hiện ra Mạc Ngữ đang đi theo sau cô, lập tức dừng chân lại, xoay lưng nhìn người ở phía sau, nhíu mày hỏi: "Cô Mạc, cô muốn đi theo tôi đến khi nào, nếu như cô cứ tiếp tục theo tôi mãi tôi sẽ báo cảnh sát đó"
Mạc Ngữ khinh thường xì một cái, liếc xéo nhìn cô không mấy đế ý nói: "Nếu cô muốn báo cảnh sát thì cứ báo đi, đường rộng thế này, tôi cũng muốn đi sang bên đó, có cái gì không được chứ"
"Vậy được thôi, cô đi trước đi"
Sầm Dao duỗi tay chủ động nhường đường.
Mạc Ngữ rõ ràng chưa bao giờ gặp được người khác người như thế, trong mắt có chút tức giận, giẫm mạnh chân bước nhanh về phía sảnh.
Lúc Thương Đình Lập nhìn thấy Sầm Dao, lại thấy cô đang đứng một mình nhàm chán ngắm cảnh trong vườn hoa của nhà họ Ngôn.
"Có phải chán lắm không"
Thấy cô gục đầu xuống không biết đang nghĩ gì.
Thương Đình Lập đứng phía sau nhìn theo ánh mắt của cô nhưng lại không nhìn thấy thứ gì hay, đành phải lên tiếng hỏi.
"Phù, anh làm em sợ hết hôn"
Sầm Dao vỗ ngực giống như vẫn chưa hoàn hồn.
Chắc do đã quá quen với hơi thở của anh, Sầm Dao phát hiện lúc Thương Đình Lập đến gần, cô hoàn toàn không có chút cảm giác nào cả.
"Lại không mặc quần áo cho đàng hoàng"
Thương Đình Lập cũng không đáp trả câu nói lúc nãy của cô, dù sao anh cũng không cố ý đi khẽ khàng gì, chẳng qua là do cô suy nghĩ quá nghiêm túc nên mới không phát hiện ra anh.
Thương Đình Lập lại thấy Sầm Dao cởi áo khoác nhỏ ra ôm vào lòng, lập tức nhíu mày lại, kiên quyết khoác lên vai cô một lần nữa.
Trong lúc Sầm Dao đẩy anh ra, Thương Đình Lập nhìn thẳng vào hai mắt cô, nghiêm túc nói: "Dao Dao, đừng làm anh lo lắng có được không?"
Đối mặt với đôi mắt sâu lắng đây gió bão của anh, Sầm Dao không từ chối được.
Mãi đến khi cô bị anh kéo vào trong bữa tiệc một lần nữa, Sầm Dao vẫn còn rất chán chường.
Sao mà lại bị một ánh mắt của anh làm cho chết mê chết mệt rồi, phục thật.
Lúc Thương Đình Lập và Sầm Dao bước đến, lúc này Ngôn Phong đang chúc ông cụ Ngôn sinh nhật vui vẻ, nói ra một đống lời hay.
Hiếm khi ông cụ cho thẳng cháu nội của ông sắc mặt tết lập tức cười to vài tiếng.
Ngôn Phong cảm thấy không khí rất thích hợp, lập tức hỏi: "Ông nội, con lấy quà của con đến cho ông xem nha"
Ông cụ Ngôn thấy anh hiếm khi ngoan đến thế, vung tay đồng ý ngay.
Thương Đình Lập kéo Sầm Dao đến ngồi cạnh Hựu Nhất và Manh Manh, nhìn thấy Ngôn Phong đi lấy quà, anh hơi cúi đầu nói nhỏ vào tai cô: "Dao Dao, trong lòng anh cứ có linh tính không tốt, cứ có cảm giác thứ Ngôn Phong lấy ra sẽ phá hư luôn buổi tiệc tối hôm nay"
Sầm Dao cũng học theo anh nói nhỏ: "Chắc không thể nào đâu"
Sầm Dao cảm thấy cho dù ngày thường Ngôn Phong có quậy phá đến cỡ nào thì cũng không có khả năng sẽ làm ra chuyện gì đó vào hôm nay được.
Sự thật chứng minh rằng những chuyện mà bạn cho rằng không thể xảy ra thường sẽ xảy ra.
Sầm Dao kinh ngạc nhìn Ngôn Phong không biết từ chỗ nào cầm ra một thứ rất to...
Cô cũng không biết nên gọi nó là cái gì nữa.
Một cái tấm ván gỗ hình tròn rất lớn.
Những cánh hoa màu đỏ ghép thành một chữ Thọ thật lớn, nhìn qua rất văn nhã.
Phân khung được dán đầy những cánh hoa màu vàng.
Nếu đây không phải là một bữa tiệc sinh nhật của một ông cụ tám mươi lăm tuổi, món quà này đúng là có thể được khen là vô cùng độc đáo sáng tạo.
Nhưng vấn đề là ông cụ cũng không phải là mấy người phụ nữ của anh, chỉ cần dùng chút phương pháp lãng mạn tặng chút hoa là được rồi.
"Lúc trước Ngôn Phong tặng quà sinh nhật cho ông cụ Ngôn cũng đưa mấy thứ làm người ta kinh ngạc như thế này sao?"
Sầm Dao liên tục nuốt đống nước bọt sắp lấp đầy miệng cô xuống, cuối cùng mới tin được từ ngữ thích hợp hỏi.
Thương Đình Lập cũng xoa trán, không nỡ xem tiếp nữa.
Đối với thắc mắc của Sầm Dao, anh lắc đầu nói: "Lúc trước anh, Húc Đông và Lục Di sẽ thay phiên nhau đi lựa quà thay cho cậu ta, cái thằng nhóc Ngôn Phong này tặng quà cho người khác chỉ biết tặng ba thứ: Hoa, châu báu, tiền "
Sau đó lại nhấn mạnh: "Mặc kệ là người nào"
Miệng Sầm Dao run rẩy, phục sát đất.
Mà lúc này ông cụ Ngôn đang định nhận quà của cháu nội mặt mày cũng tái mét.
Nhưng vì không muốn cháu nội bị mất mặt trước công chúng nên ông đành chịu đựng từng đợt run rẩy trong lòng mà nhận lấy, lập tức gọi một người giúp việc đến dẹp món quà này xuống.
Ngôn Phong còn tưởng rằng ông cụ Ngôn rất hài lòng, cười toe toét hỏi: "Ông nội, món quà này của con thế nào"
Môi anh cong lên rất cao, rõ ràng là đang rất tự hào.
Ông cụ tức đến suýt phun máu, cũng may ông là người từng trải nên mới nhịn được cơn tức xuống, vỗ đầu thẳng cháu nội nói: "Hai ông cháu chúng ta đi nói chuyện riêng"
Sầm Dao che mắt không nỡ nhìn tiếp.
Tuy rằng sợ hãi uy nghiêm của ông cụ Ngôn, nên trong tiệc sinh nhật của ông, đúng là không có ai nhắc đến chuyện quà sinh nhật của Ngôn Phong cả.
Nhưng ngày hôm sau, cái tin món quà Ngôn Phong tặng cho ông nội của anh đã truyền khắp phố lớn hẻm nhỏ.