Lại nhìn thấy anh nhờ mình xử lý vết thương ngoài da thì càng líu lưỡi.
Vết thương nhỏ như vậy, còn khiến chủ tịch Thương đích thân ra tay, đúng là mở rộng tâm mắt mà.
Tuy đối phương không hỏi gì, nhưng từ ánh mắt của Đỗ Văn Sanh, Sầm Dao cũng cảm thấy chắc chắn anh ta đã hiểu lầm cái gì đó rồi.
Nhưng anh ta không hỏi thì cô cũng không cần giải thích.
Chờ đến khi khám xong vết thương trên tay, Thương Đình Lập hỏi: “Còn có bị thương ở chỗ khác không?”
“Không có.” Sâm Dao lắc đầu.
Thương Đình Lập đứng bên cạnh cô, ánh mắt kiểm tra hết một lượt trên mặt cô. Dường như vẫn chưa yên tâm, ngón tay thon dài nâng cằm cô lên, nhìn thật kỹ.
Anh cứ đứng, cô cứ ngồi.
Toàn bộ quá trình cô đều ngước mặt nhìn anh, có thể nhìn thấy sườn mặt người đàn ông này.
Ba trăm sáu mươi độ không góc chết, có lẽ là để nói về người đàn ông tên Thương Đình Lập này.
Ngay cả khi nhìn thế này thì cũng không có điểm nào chê được.
Ngón tay thon dài của người đàn ông buông cằm cô ra rồi trượt xuống cổ trắng như tuyết của cô.
Ngón tay anh như có ma thuật vậy, khi anh chạm vào làn da Sầm Dao, khiến cô rùng mình.
Không tự chủ được nhớ lại hôm ở Tĩnh Viên, cảnh tượng ngón tay anh lướt trên toàn thân cô, khiến cô thở dốc, mặt cô nóng lên, vội giữ tay người đàn ông lại.
Lông mi run rẩy, gọi anh: “Chủ tịch Thương…”
Thương Đình Lập cúi đầu nhìn cô.
Gương mặt nhỏ nhắn của cô phủ một tâng hồng phấn, khiến anh không thể rời mắt, anh nhếch môi, cười như không cười nói: “Không thể chạm vào à?”
Dường như câu nói này của anh như đang trêu chọc cô vậy. Đồng thời lại như có một loại phong tình khác biệt.
Cô y tá ở một bên cũng đỏ mặt.
Sầm Dao cảm thấy đầu óc của mình trở nên lộn xôn, chỉ sợ bị anh nhìn thấy. Không thể mất mặt như vậy được, cô cắn môi nói: “Có chút đau.
“Bị thương ở đây à” Thương Đình Lập cầm tay cô kéo lên xem.
Cổ tay cô vừa nhỏ vừa mềm, cầm vào cứ như không có xương vậy.
Sầm Dao biết Đỗ Văn Sanh đang nhìn, vì vậy cô mất tự nhiên mà rút tay ra khỏi tay Thương Đình Lập.
Cũng may anh cũng không có làm gì quá đáng. Chỉ nhẹ nhàng chạm vào cổ tay cô, nói với Đỗ Văn Sanh: “Chỗ này cũng khám chút đi. Đừng để lại sẹo”
Đỗ Văn Sanh gọi y tá qua kiểm tra cổ tay Sầm Dao.
Sầm Dao ngồi đó, một lúc sau, vẫn còn cảm thấy cổ tay vừa bị Thương Đình Lập nắm lấy vẫn hơi nóng.
Ánh mắt cô không tự chủ vẫn luôn hướng về người đàn ông ở bên đó.
Lúc này, anh đang đứng trước giá sách của Đỗ Văn Sanh tùy ý lật mấy tài liệu y học.
Sầm Dao nhìn thấy cảnh này, trong đầu liền vô cớ bật ra bốn chữ “năm tháng bình lặng”.
Sau đó bản thân cô liền bị bốn chữ này dọa một trận.
Đúng lúc anh quay mặt lại, nhìn thẳng vào cô: “Nhìn gì vậy?”
Sầm Dao cảm thấy thật mất mặt.
Sao lại cứ nhìn về phía anh chứ?
Cô vội lắc đầu, nhếch môi nói: “Đã kiểm tra xong rồi. Chủ tịch Thương, có thể đi rồi”
“Ừm” Thương Đình Lập gật đầu, bỏ tài liệu xuống rồi chào Đỗ Văn Sanh.
Đại khái là vì đưa cô đến bệnh viện tốn mất một khoảng thời gian, vì vậy trên đường đi, anh đều bận nghe điện thoại.
Chỉ là, anh cũng không nói nhiều, quá nửa đều là nghe đối phương nói.
“Anh? Anh” Đột nhiên, có một âm thanh vang lên. Một bóng người trẻ tuổi chạy qua: “Anh, thật sự là anhl”
Sầm Dao nghe thấy tiếng liền nhìn thấy một người con trai trẻ tuổi chạy đến.
Xem ra đối phương nhỏ tuổi hơn cô, khoảng hai bốn hai lăm tuổi.
Rất đẹp trai, ngũ quan không chê được, nhưng có hơi không vững vàng. Trên tai còn có một chiếc hoa tai bằng kim cương.
Lúc này, hai mắt đã từ người Thương Đình Lập chuyển qua nhìn chằm chằm Sầm Dao.
Ánh mắt này rất lộ liễu, nhìn đến Sầm Dao cảm thấy không thoải mái, mày đẹp khẽ nhíu lại.
“Bên tôi còn có việc, cúp máy trước.” Thương Đình Lập treo máy rôi, hướng mắt về đối phương, ánh mắt nghiêm nghị: “Em làm gì ở đây?”
Hình như đối phương hơi sợ anh, bị anh hỏi xong liền không dám lên tiếng.
Thương Đình Lập liếc nhìn phía sau lưng cậu ta mấy mét, thì thấy một cô gái nhỏ với chiếc bụng to đang đứng phía sau, dường như đang chờ cậu ta.
Thương Đình Lập nhíu mày: “Bụng đã to lên như vậy rồi, mẹ cậu có biết không?”
“Mẹ em biết làm gì chứ? Lớn thì cũng đã lớn rồi, em cũng không cần. Một lát nữa sẽ bình thường ngay thôi”
Sầm Dao nghe đến líu lưỡi. Phá thai là chuyện lớn, qua sự lý giải của cậu trai trẻ này liên biến thành như chuyện từ ý xào một món ăn.
Hơn nữa, cô bé này chưa đến hai mươi tuổi, cái thai ít nhất cũng đã bảy tháng rồi. Hiện tại nói không cần, thật hoang đường mà.
Sắc mặt của Thương Đình Lập lạnh xuống, liếc cậu ta một cái, trâm giọng cảnh cáo: “Làm việc có chừng mực một chút, cậu vẫn chưa thành niên!”
“Anh, anh đừng mặt nặng mày nhẹ với em. Cô gái này còn trẻ, thật sự không phải em muốn chơi đùa gì đâu. Còn cho rằng muốn dùng đứa trẻ để bước vào cửa nhà họ Thương chúng ta. Hôm nay em chỉ cho cô ta nhìn rõ, đừng nói chỉ là một đứa trẻ, cho dù là một đống vàng, cô ta cũng không thể bước vào cửa nhà họ Thương chúng ta.
Cửa nhà họ Thương chúng ta đâu phải phụ nữ nào muốn là cũng có thể vào được”
Lời nói của Thương Ngộ không biết là cố ý hay vô ý, lọt vào tai Sâm Dao, cô đứng cách xa một bước.
Nghe đối phương hỏi: “Anh, cô ta là ai vậy?”
Ánh mắt lại lần nữa nhìn qua.
“Lo chuyện của cậu trước đi”
Thương Đình Lập không đáp lại vấn đề của cậu ta, lại giáo huấn mấy câu, mới để cậu ta đi.
Một lúc sau, Sầm Dao vẫn còn quay đầu nhìn về phía hai bóng người đó. Cô gái đó vẫn luôn trầm mặc đi theo sau lưng Thương Ngộ, nhìn thật đáng thương.
“Nó là em họ tôi, Thương Ngộ”
Thương Đình Lập giới thiệu, lại nói một câu: “Không phải là người tốt gì đâu, sau này em gặp phải nó, có thể tránh thì cứ tránh đi”
“Được” Sầm Dao gật đầu, nhưng cũng không để lời anh nói trong lòng.
Dù sao thì đây cũng là người nhà anh, cô làm gì có cơ hội gặp chứ?
Bên này, Thương Ngộ bị Thương Đình Lập giáo huấn hai ba câu đã mất hết sĩ diện, anh ta rất nóng nảy.
“Người đó là anh của anh sao? Sắc mặt anh không tốt, anh ta mắng anh sao?” Cô gái bụng to cẩn thận nói: “Anh cũng đừng để ý, anh ấy nói vài câu khẳng định là vì muốn tốt cho anh”
Thương Ngộ không cho người ta mặt mũi: “Cô hỏi nhiều vậy, liên quan gì tới cô à? Cô thật sự cho rằng có đứa nhỏ rồi, thì là người nhà họ Thương chúng tôi à? Cút!”
Cậu ta vốn có tính đại thiếu gia, lớn như vậy rồi còn chưa bao giờ bị cha mẹ giáo huấn.
Thương Đình Lập thì khác.
Từ nhỏ đã được người lớn trong nhà thiết lập chuẩn mực, thử hỏi anh có phiên không chứ.
Nhìn theo bóng lưng một nam một nữ, cậu ta lấy điện thoại ra, ấn một dãy số.
“Mẹ, anh con có bạn gái rồi à?”
“Con nói Đình Lập à?” Mẹ của Thương Ngộ bên đó đang đánh mạt chược, đáp lại: “Mẹ có nghe bác gái con nói, đúng là có chuyện này. Mẹ thấy lần này anh con động lòng thật rồi”
“Là dạng phụ nữ gì vậy, mẹ có hỏi qua không?”
“Bác gái con không có nói. Nhưng mà theo mẹ thấy, người phụ nữ này chỉ sợ là thủ đoạn không ít. Bằng không, sao có thể thu phục người đàn ông như anh con?”
“Phải không? Vậy thì con cũng muốn xem xem thủ đoạn của người đàn bà đó như thế nào”