Sầm Dao nhỏ giọng oán giận, định vươn tay che mắt lại, đột ngột nhìn thấy cảnh đẹp như thế, cô rất muốn phun máu mũi đấy.
Thương Đình Lập buồn cười nhìn Sầm Dao tự lừa mình dối người, đưa tay trái lên năm lấy tay cô, đầu ngón tay phải nhẹ nhàng phát hiện ra chút mồ hôi hình như do cô quá hồi hộp mà toát ra, để sát vào trán cô ngửi nhẹ, sau đó đôi môi ấm áp dán lên đó, nhỏ giọng nói: "Dao Dao, em thơm quá"
Sầm Dao thấy anh làm ra hành động này thì hoảng sợ lập tức đấy anh ra ngoài, theo bản năng đóng chặt cửa lại, xác định không để lộ bất cứ hình ảnh nào rồi mới tức giận nói với anh: "Các con chưa ngủ đâu, anh đừng có gấp gáp như thế"
Thương Đình Lập nhịn không được bật cười, vuốt ve gương mặt nóng bỏng của Sầm Dao, cưng chìu nói: "Dao Dao của anh, sao em lại đáng yêu đến vậy chứ"
Người phụ nữ được yêu thương luôn ngây thơ.
Cho dù là Sầm Dao cũng không thể tránh khỏi.
Cô không vui trừng mắt nhìn anh, đặt tay lên tay nắm cửa định ra ngoài.
Thương Đình Lập lập tức từ phía sau ôm chặt lấy cô, nhẹ nhàng xin lỗi: "Dao Dao ngoan, anh sai rồi, anh không nên dùng từ đáng yêu để hình dung em, Dao Dao của anh sao có thể dùng mấy từ ngữ con nít như đáng yêu được chứ, để anh nghĩ lại xem nên dùng từ nào mới thích hợp đây"
Anh suy nghĩ một lúc, đột nhiên hai mắt sáng rực lên, hình như đã nghĩ ra được từ thích hợp, gác đầu lên vai cô nói: "Dao Dao có một không hai của anh, sau khi về nhà không nhìn thấy em đâu, dâng lên nỗi khổ tương tư, như xa cách ba năm"
Sầm Dao nghe anh nói mấy câu nói đầy đau khổ kia mà nổi da gà, đẩy anh ra.
Thấy anh không chịu buông cô ra, đành không nhịn được nói: "Người anh toàn là mùi mồ hôi, hôi muốn chết, mau đi tắm đi"
"Nặng mùi lắm sao?"
Bị Dao Dao chê, Thương Đình Lập nâng tay lên ngửi thử, cũng không ngửi được mùi gì đặc biệt cả.
Sầm Dao thấy anh để ý lời cô nói đến vậy thì trong lòng rất vui, trên người anh đúng là không mùi mồ hôi quá nặng, nhưng cơ thể nóng hổi dán ở phía sau lưng cô làm cô không khỏi mềm nhũn cả người.Donate cho team dịch bộ truyện này bằng 1 CICK QUẢNG CÁO nào bạn ơi!
Cô chỉ không muốn để lộ ra, anh vừa mới nhẹ nhàng đến gần cô, cũng đã quyến rũ cô muốn nhào lên đè ngã anh.
Thương Đình Lập đang chờ Dao Dao trả lời, lại thấy cô không nói không rằng, ngược lại vành tai đang hướng vê phía anh lại đỏ rực lên, lập tức biết được chuyện gì đó.
Anh lại dán sát cơ thể qua đó, nhẹ nhàng đứng đối diện cô, bàn tay ấm áp nâng cằm cô lên, cúi đầu, từ từ đến gần cô hơn.
Sầm Dao đã từng thử đẩy anh ra một lần, lần này làm cách nào cũng không thế nhân tâm được.
Ngay lúc cô nhäm mắt lại chờ đợi nụ hôn rơi xuống.
Cánh cửa đang đóng chặt đột nhiên được mở ra, một giọng nói trong trẻo từ bên ngoài vang vọng vào.
"Mẹ ơi, con lên lầu.."
Hai chữ "trước nha" đã bị nghẹn ngay cổ không còn cơ hội được nói ra nữa.
Hựu Nhất nhìn hình ảnh mập mờ trước mặt, trong lòng nói thâm một câu tiêu đời.
Theo bản năng định lùi lại.
Bị Hựu Nhất nhìn thấy cảnh thân mật với Thương Đình Lập, Sầm Dao lập tức xấu hổ đẩy anh ra, sau đó bỏ đi không thèm quay đầu lại.
Hựu Nhất xấu hố sờ đầu nói: "Mẹ thật dễ xấu hổ quá"
Thương Đình Lập cười khẩy, sau đó không thèm cho cậu bé chút mặt mũi nói: "Con còn muốn ba bao che chuyện ở trường học cho con hay không hả"
Hựu Nhất bị bát lấy điểm yếu lập tức hoảng sợ.
Tuần trước ở trong trường cậu đã quậy ra một chuyện lớn, hơn nữa là chuyện mẹ ghét nhất, cậu không dám để mẹ biết.
Lập tức sợ sệt cúi đầu nói: "Ba, ba yên tâm đi, sau này con và Manh Manh chắc chắn sẽ không quấy rầy ba mẹ thân mật đâu, sau này khi nhìn thấy ba mẹ ở chung với nhau, con và Manh Manh sẽ lập tức rời đi ngay, con hứa đó"
Nếu biết sớm sẽ gặp phải chuyện lúc nãy, cậu chắc chắn sẽ không đến thông báo với mẹ đâu.
Thấy Hựu Nhất hứa chắc như thế, Thương Đình Lập từng bị con trai quấy rây rất nhiều lần thật sự không dám tin tưởng cậu nữa.
Nhưng anh cũng không định làm khó cậu, chỉ vỗ vai Hựu Nhất nói: "Chờ sang học kỳ sau, con nhớ mỗi ngày phải đến lớp của Manh Manh đón em, mẹ phải bận việc công ty, không thể ngày nào cũng đến đón hai đứa được"
Hựu Nhất nghe vậy lập tức vỗ ngực bôm bốp nói: "Đương nhiên rồi, ba cứ yên tâm đi"
Thương Đình Lập thật sự không dám tin thãng nhóc con này, nhưng thời gian ở chung với Dao Dao càng ngày càng ít, một người có dục vọng chiếm hữu ngày càng mạnh như anh thật sự hận không thể ở cùng với Dao Dao mỗi một giây một phút.
Buổi tối lúc đi ngủ, Sầm Dao tựa đầu vào giường ôm khư khư cuốn sách, nhíu mày tập trung tinh thần đọc.
Thương Đình Lập nhìn lướt qua tên tựa sách hỏi: "Thức ăn hôm nay là từ quyển sách này nấu ra sao?"
"Sao anh biết"
Sầm Dao giật mình kinh ngạc vì câu hỏi của Thương Đình Lập, dùng ánh mắt đầy tò mò hỏi.
"Trước kia chưa từng thấy cuốn sách này, ngự trù cung đình, mùi vị cũng rất ngon"
Hình như nhớ lại mùi vị của thức ăn ngày hôm nay, Thương Đình Lập khen ngợi.
"Anh cũng thấy vậy sao, vậy thì tốt quá rồi"
Khi Sầm Dao cười khóe mắt hơi rũ xuống, môi cong cong, xinh đẹp làm Thương Đình Lập không kìm nén được lửa nóng trong lòng, hôn cô.
Chờ đến khi tách ra, Sầm Dao ổn định lại hơi thở phập phồng rối loạn, cuộn nắm đấm đập nhẹ lên ngực anh, khẽ tức giận nói: "Chỉ biết hôn hôn hôn, siêu xấu xa"
Thương Đình Lập ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng an ủi: "Được được được, anh sai rồi, Dao Dao, em mua sách này có phải là tính thể hiện tay nghề trong bữa tiệc cuối năm không"
Sầm Dao gật đầu, sau đó nói cho anh nghe kế hoạch của cô: "Em đã cẩn thận đọc những món ăn trong này, tuy rằng có vài món ăn rất đơn giản, nhưng nấu ra rồi mùi vị cũng rất ngon, hơn nữa cũng có không ít mấy món quý hiếm, em có lòng tin rằng sẽ chinh phục được dạ dày của mọi người trong bữa tiệc tối cuối năm"
"Em định tự tay nấu sao?"
Thương Đình Lập nhíu mày, nghe cô nói xong, rõ ràng cũng không quá vui.
*À không"
Sầm Dao lắc đầu, cô cũng không có ngu, vào tiệc cuối năm, nếu như cô thật sự chui vào phòng bếp bận rộn thì chẳng phải sẽ làm cho những người khác tùy ý chế giễu hay sao.
Tuy rằng vẫn chưa gặp những người đó, nhưng mấy bộ phim cung đấu và phim tình cảm gia đình cô cũng không phải chỉ xem chơi cho vui.
"Em tính thừa dịp này học hết cách nấu những món ăn đó, sau đó dạy lại hết cho thím Mạc, Đình Lập, em hiểu ý của anh, em sẽ không xuất hiện sơ sót gì vào ngày đó đâu"
Thương Đình Lập biết Sầm Dao đã hiểu sai ý anh, hơi nắm chặt tay lại: "Dao Dao, anh nhắc đến chuyện này là vì muốn nói cho em biết, cũng nên chuẩn bị chút món Tây nữa, anh có một cô em họ rất thích ăn món Tây"
Sầm Dao không nghĩ đến việc này, dù sao nhà họ Thương nhìn qua rất cổ hủ, đúng là không ngờ rằng trong nhà còn có người thích phương Tây.
Sầm Dao gật đầu, định xem thử trong sách có viết thực đơn món Tây hay không.
Thương Đình Lập lập tức thò tay cướp sách của cô nói: "Trễ lắm rồi, chúng ta đi ngủ sớm đi"
Sầm Dao còn định cướp sách lại, Thương Đình Lập lập tức hôn nhẹ chặn miệng cô lại.