Lúc Ngôn Phong tặng quà Lục Di cũng đã ngồi cạnh Thương Đình Lập và Sầm Dao.
Khách ngồi trong bản này đều là người quen của Sầm Dao.
Oánh Oánh và bạn trai cô ấy ngồi ở vị trí chính giữa, giữa hai người có một khoảng trống cực lớn, nhìn qua cũng chẳng thân mật gì, mà Manh Manh và Hựu Nhất ngồi ở bên trái Oánh Oánh, lúc này Oánh Oánh đang ôm Manh Manh cười tủm tỉm không biết đang nói đến chuyện thú vị gì nữa.
Cố Hi ngồi cạnh thỉnh thoảng lại gắp thêm thức ăn cho cô ấy, tuy rằng ngoài miệng Oánh Oánh không nói gì, nhưng Sầm Dao đã khá quen thuộc với Oánh Oánh, đương nhiên cũng đã nhìn ra được vẻ không kiên nhẫn dưới đáy mắt cô ấy.
Người ngồi cạnh Hựu Nhất lại là Khương Húc Đông và cái cô Tử Yên đã gặp lần trước, hai người một người mặc vest trắng, một người mặc một bộ đầm hở vai màu trắng, tuy rằng nhìn trắng tinh xinh đẹp, nhưng trong bữa tiệc sinh nhật của người ta mà lại đi mặc một bộ đồ trắng thì đúng là rất không lễ phép.
Người ở xung quanh thỉnh thoảng lại nhìn sang bọn họ, những ánh mắt khác thường kia làm cho Tử Yên thầm sợ hãi, lại càng dính sát vào Khương Húc Đông hơn.
Lần trước, sau khi không thể quyến rũ được Thương Đình Lập, Tử Yên đã hoàn toàn đặt toàn bộ tính thân lên người Khương Húc Đông, trở nên yên tĩnh ngoan ngoãn.
Sầm Dao thấy cũng cảm giác dường như cô ta đã thay đổi thành một người hoàn toàn khác.
Cô hơi lo lắng nhìn Oánh Oánh, lại phát hiện cô ấy đang nhìn Manh Manh nói chuyện.
Sầm Dao lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi không quan sát hành động của những người ngồi cùng bàn nữa, Sầm Dao lại phát hiện Lục Di đang nói với Thương Đình Lập về những chuyện vừa mới xảy ra.
"Lão Thương, lần này cậu làm hơi quá rồi đó, cậu cũng đâu phải không biết đức hạnh của Ngôn Phong đâu, bảo cậu ta tự đi chuẩn bị quà cho ông cụ đúng thật là nhìn cậu ấy tự làm mất mặt, lúc tôi đi các cậu đã hứa với tôi như thế nào, hứa sẽ chăm sóc cậu †a thật tốt"
Trong nhóm bọn họ thì Lục Di và Ngôn Phong thân với nhau nhất, lúc trước khi vào quân đội cũng không yên tâm về anh ta nhất, cho nên trước khi đi còn cố ý dặn dò riêng Thương Đình Lập và Khương Húc Đông, phải chăm sóc để ý anh ta cẩn thận, đặc biệt là mấy món quà sinh nhật này nọ của ông cụ cũng nhất định phải lựa thay cho anh ta.
Lúc đó đương nhiên Thương Đình Lập và Khương Húc Đông đồng ý.
Hai năm trước bọn họ cũng từng thay phiên chuẩn bị quà thay cho Ngôn Phong.
Nhưng năm nay lại xảy ra quá nhiều chuyện, Thương Đình Lập đã quên mất.
Còn Khương Húc Đông, anh ta ngay cả mình là ai còn quên mất thì hỏi bàn đến chuyện khác.
Thương Đình Lập sa sầm mặt, bạn cũ quay về vốn là một chuyện vui vẻ, nhưng vừa gặp đã bị mắng, Thương Đình Lập cũng không vui nổi.
"Nếu như cậu không yên tâm thì đừng đi nữa"
Lục Di bị câu này của Thương Đình Lập làm nghẹn họng, anh ta không đi mà được à? Nếu như anh ta không về quân đội, không được mấy ngày thì anh Hai nhà anh ta chắc chắn sẽ chạy lại đây bắt anh ta mất, đây cũng không phải là chuyện đùa đâu.
Lục Di hử lạnh, không muốn nói nữa.
Nhưng anh ta vẫn rất tò mò không biết dạo gần đây bọn họ đã gặp phải chuyện gì, sao mọi chuyện lại đột nhiên thay đổi lớn đến thế.
Lúc nãy anh định lại chỗ Khương Húc Đông ngồi, không ngờ là cậu ta làm lơ anh ta luôn.
Cho nên bây giờ mới chạy sang chỗ Thương Đình Lập.
Mấy điểm khó hiểu trong lòng chưa được giải đáp, cho dù có quay về quân đội cũng không yên tâm được, Lục Di nhẹ nhàng duỗi tay đẩy Thương Đình Lập hỏi nhỏ: "Dạo gần đây các cậu ở Bắc Thành đã xảy ra chuyện gì thế, sao lão Khương không thích tôi nữa rồi, hơn nữa ngay cả đứa em gái cưng chiều nhất cũng dâng hai tay nhường cho người khác rồi kia"
Thương Đình Lập không muốn thì thầm to nhỏ cùng anh ta, anh lười không muốn để ÿ đến anh ta nữa.
Ngôn Phong đã từ chỗ của ông cụ Ngôn bước lại đây, vừa nghe Lục Di hỏi thế lập tức vỗ ngực nói: "Chuyện này cậu hỏi lão Thương làm gì chứ? Hỏi tôi nè, chuyện gì tôi cũng biết"
Bạn thân đã đến, Lục Di đang quấn lấy Thương Đình Lập nãy giờ lập tức làm lơ anh, kéo anh ta lại đây hỏi: "Nói nhanh lên, tôi muốn biết"
"Mọi chuyện là thế này"
Ngôn Phong vung tay, như hát tuồng vậy, cảm xúc dâng trào, làm người nghe dần dần đầm chìm vào trong câu chuyện.
"Thì ra chuyện này là do cậu làm"
Nghe xong đầu đuôi câu chuyện rồi, Lục Di thành khẩn rút ra được kết luận này.
Ngôn Phong sờ mũi, cực kỷ ngượng ngùng.
"Các cậu không nghĩ đến chuyện giúp lão Khương hồi phục trí nhớ à?"
Lục Di cực kỳ cạn lời đối với việc này.
Theo lý thuyết, thân là bạn bè thân thiết, bị mất trí nhớ thì đương nhiên phải tìm về giúp anh ta rồi.
Hai thằng bạn thân này của anh lại ngược lại, người này còn rảnh hơn người kia.
"Sao lại không muốn giúp chứ, vấn đề là chúng tôi ngay cả cái bóng của lão Khương cùng tìm không ra"
Ngôn Phong thở dài, chỉ cần nghĩ đến người nhà họ Khương ghét anh, anh lập tức muốn kể khổ.
"Lão Thương thì sao?"
Lục Di vỗ vai Thương Đình Lập.
Thương Đình Lập quay đầu lại, không quá để ý nói: "Từ sau khi chuyện giữa Húc Đông và Oánh Oánh bị phát hiện ra, bọn họ cũng không quá thích tôi, các cậu cũng đừng quên Dao Dao là bạn thân của Khương Oánh Oánh"
"Hai chuyện này có liên quan gì đến nhau à?"
Lục Di cực kỳ khó hiểu"
"Bọn họ sợ tôi kế cho Húc Đông nghe chuyện giữa anh †a và Khương Oánh Oánh lúc trước, dù sao bây giờ anh ta là một tờ giấy trắng, muốn vẽ thế nào thì vẽ thế đấy"
"Đệch, chơi võ hơi lớn rồi đó, lúc trước bọn họ cũng đâu phải loại người này"
Đúng vậy, chỉ cần là người từng nhìn thấy cảnh ba Khương và mẹ Khương cưng chiều Khương Oánh Oánh lên tận trời khi xưa, chắc sẽ không thể nào tưởng tượng được bây giờ bọn họ lại có thể vô tình đến như thế.
Tuy rằng lúc trước nhìn sơ qua thì bọn họ đối xử với con trai còn không tốt bảng con gái, nhưng đến lúc thật sự phải lựa chọn, bọn họ sẽ không hề do dự mà lập tức chọn từ bỏ con gái.
"Cậu cũng đã nói là lúc trước rồi, ba Khương mẹ Khương cổ hủ như thế, sao bọn họ có thể nhìn thấy hai đứa con trai con gái cùng nhau lớn lên trở thành một cặp tình nhân được chứ"
Thương Đình Lập đã đoán được chuyện này ngay từ đầu rồi.
"Cũng đúng"
Lục Di suy nghĩ cẩn thận, lập tức âm thầm quãng cho Khương Húc Đông một ánh mắt thương hại.
Tuy Sầm Dao vẫn luôn cúi đầu không nói gì.
Nhưng lỗ tai vẫn luôn lắng nghe những lời họ nói.
Âm thầm lo lắng cho Oánh Oánh, lại phát hiện ra hình như cô ấy còn suy nghĩ thoáng hơn cả cô nữa.
Lúc này, cô ấy cũng không còn dính với Manh Manh nữa, ngược lại thỉnh thoảng nói vài câu với người ngồi cạnh.
Trong một góc tối, Thương Vân ngồi một mình một bàn, thỉnh thoảng sẽ rót cho bản thân một ly rượu.
Mắt cậu ta từ đầu đến cuối chưa từng rời khỏi người Sầm Dao.
Thấy cô vẫn luôn nhíu mày, thỉnh thoảng lại nhìn Khương Oánh Oánh bảng ánh mắt lo lắng, nhớ đến những tin vừa điều tra được gần đây, cậu ta thở dài.
"Sao lại ở đây một mình vậy?"
Một bóng người chặn tầm mắt cậu ta.
Thương Vân theo bản năng nhíu mày lại, cũng may khả năng khống chế vẻ mặt của cậu cũng không tệ, gần như không hề bị Mạc Ngữ nhìn thấy, lập tức quay về dáng vẻ giống hệt như lúc xưa.
"Không quen, không muốn qua đó.
Lời nói vừa lạnh nhạt vừa ngắn gọn.
Mạc Ngữ quen biết cậu ta lâu như thế cũng không hề nghi ngờ gì.