Sau đó cực kỳ vô tình quay người vào nhà, không thèm nhìn anh thêm cái nào.
Thương Đình Lập thầy cô như thế, cũng biết rõ cô đang dùng một cách khác để thể hiện sự khó chịu cho anh biết, bất đắc dĩ lắc đầu.
Lúc đến bệnh viện, chuyện làm anh bất ngờ là, sau khi Khương Húc Đông tỉnh lại, Khương Oánh Oánh vốn nên ở trong phòng bệnh cùng anh ta bây giờ lại đang ôm vai ngôi trên băng ghế ngoài cửa phòng bệnh.
Ngay cả anh cũng cảm thấy chỉ cần Húc Đông tỉnh lại, bọn họ sẽ có thể nở hoa kết trai, cũng coi như là sự an ủi duy nhất đối với lần Húc Đông xảy ra chuyện này.
Khương Oánh Oánh nghe thấy giọng nói của Thương Đình Lập, cô ngước đôi mắt sưng đỏ lên, trong đó hiện lên vẻ đau đớn và tuyệt vọng.
Cô ấy khàn giọng nói: "Không có, anh vào đó sẽ biết"
Trong giọng nói của cô còn có một tia hy vọng nhỏ nhoi, giống như là túm được một cọng rơm cứu mạng vậy.
Sau khi Thương Đình Lập nghe xong, cảm thấy chuyện này có gì đó không bình thường.
Anh nhìn cô ấy gật đầu, mở cửa ra bước vào phòng bệnh.
Khác hẳn với vẻ lạnh băng lần trước, lần này trong phòng bệnh lại rất nhộn nhịp, ba Khương mẹ Khương đều ở đây, ngoài ra còn có một người phụ nữ đang ngồi rất gần Húc Đông gọt táo cho anh ta.
Nhìn kỹ lại, phát hiện ra hai người thỉnh thoảng còn trò chuyện, không khí có chút ấm áp.
Thương Đình Lập nhướng mày, phát hiện tình hình này đúng là không đúng lắm.
Lúc trước tuy Khương Húc Đông mở Thiên Thượng Nhân Gian, một nơi hỗn loạn, thối nát và nóng bỏng như vậy, cũng chưa từng cho phụ nữ một cơ hội được đến gần anh ta.
Bên cạnh anh ta luôn tự động cách ly những người phụ nữ đó.
Sao mới bị bệnh một lần, đột nhiên đã "cởi mở"
như vậy rồi.
Không hiếu sao, anh nhớ đến chuyện Sầm Dao mất trí nhớ.
Không lẽ...
"Anh là ai?"
Không đợi Thương Đình Lập tiếp tục nghĩ nhiều hơn, Khương Húc Đông đang dựa trên giường bệnh đã nghi ngờ nhìn anh.
Thương Đình Lập bước lên một bước nói: "Anh em với nhau vài chục năm, anh lại hỏi tôi là ai? Bác trai bác gái, Húc Đông bị làm sao vậy?"
Gương mặt khó xử của ông bà Khương hơi do dự, nhưng rất nhanh bọn họ đã trở về dáng vẻ như mọi khi nói: "Không phải cái thăng Húc Đông này bị tai nạn giao thông đụng vào đầu sao, cứ đụng này làm mất trí nhớ rồi, nhưng cũng may không có việc gì khác, hai bác cũng chỉ có thể cảm thấy may mắn"
Thương Đình Lập nghe xong lý do rõ ràng đã được chuẩn bị từ trước, cũng không có nhiều chuyện nói mấy lời không nên nói, chỉ hỏi: "Sao không cho Oánh Oánh vào, Húc Đông tỉnh lại chắc là phải muốn nhìn thấy cô ấy mới đúng"
Một lời hai nghĩa, có che giấu ý nghĩa thâm sâu.
Thương Đình Lập dùng khóe mắt nhìn vẻ mặt của Húc Đông đang nằm trên giường bệnh, lại thấy anh ta không hề có phản ứng gì.
Nhưng trong mắt ông bà Khương lại hơi tức giận.
Tuy rằng đã nhanh chóng che giấu, nhưng bị Thương Đình Lập thấy được.
Lúc trước Thương Đình Lập từng thấy hai vợ chồng này cưng chiều Khương Oánh Oánh ra sao, không ngờ bây giờ thái độ của bọn họ đối với cô lại trở nên ác liệt như vậy.
Quả nhiên, bọn họ vẫn không chấp nhận nổi tiết mục anh em giả có tình cảm với nhau.
Thấy trên mặt bọn họ lộ ra vẻ mặt không chào đón, Thương Đình Lập cũng không muốn tiếp tục ở chỗ này nữa.
Dù sao anh cũng chỉ có tình cảm anh em với Húc Đông, còn những người nhà họ Khương khác, anh cũng không hề quan tâm.
"Húc Đông, dưỡng bệnh trên đầu anh cho tốt, mau chóng nhớ lại ký ức, nếu không tôi nghĩ chờ đến khi trí nhớ của anh quay về, chắc chắn sẽ muốn giết chết anh của hiện tại"
Đối mặt với Khương Húc Đông bị mất trí nhớ, cho dù là Thương Đình Lập cũng không thể không thừa nhận rằng bây giờ anh cực kỳ muốn nhào lên đánh anh ta một trận.
Thương Đình Lập luôn cảm thấy mấy chuyện mất trí nhớ này chỉ có những người yếu đuối mới gặp phải.
Sầm Dao mất trí nhớ.
Anh có thể chấp nhận được, bởi vì anh chưa bảo vệ cô tốt, làm cô mất tích ngay trong tâm mắt của anh, hơn nữa còn gặp nhiều chuyện như thế.
Anh không thể, cũng không có cách nào trách cô.
Nhưng đối mặt với Khương Húc Đông cũng bị mất trí nhớ, anh lập tức chẳng có sắc mặt tốt đẹp gì.
Tình cảm anh em nhiều năm như thế, đột nhiên trong vòng một giây biến mất toàn bộ.
Nhớ tới là đầu lại đau.
Sau khi Thương Đình Lập ra khỏi phòng bệnh, nhìn Khương Oánh Oánh đang ngồi trên ghế, hơi thở đầy áp lực và tuyệt vọng nói: "Nếu anh ta đã mất trí nhớ, thời gian này cô đừng đến tìm anh ta nữa, không phải dạo gần đây công ty của cô bận lắm sao? Ngày nào cũng chạy tới chạy lui sẽ rất mệt, nếu như tâm trạng không tốt thì đi tìm Sầm Dao tâm sự đi"
"Không quấy rầy hai người chứ?"
Khương Oánh Oánh cố gắng đè nén tiếng nức nở trong giọng nói, cố gắng kiên cường nói ra những lời này.
Từ trước đến giờ cô ấy chưa từng nghĩ đến, người đầu tiên an ủi mình lại là Thương Đình Lập mà cô ấy luôn chán ghét.
"Không đâu, cô ấy thấy cô sẽ rất vui vẻ"
Nghĩ đến Sầm Dao, mặt Thương Đình Lập không tự chủ được mà hơi mềm mại.
Khương Oánh Oánh không hiểu sao lại bị show ân ái, cảm thấy trong lòng càng nghẹn hơn.
Nhưng cho dù trong lòng cảm thấy chua xót, cô ấy cũng không muốn ở lại đây chướng mắt người khác nữa.
Quay đầu lưu luyến không nỡ nhìn người trong phòng bệnh, biết rõ sẽ không nhìn thấy được nhưng vẫn cực kỳ muốn nhìn thấy, cuối cùng cô ấy vẫn đuổi theo kịp Thương Đình Lập.
Lúc Thương Đình Lập dẫn cô về Tĩnh Viên, đúng lúc Sầm Dao đang đút Manh Manh vừa mới thức dậy còn đang mơ màng ăn cơm.
Lúc nghe được tiếng bước chân, còn nhìn thấy Khương Oánh Oánh đang đứng cách đó khöng xa, trong mát tràn đầy vui sướng, vui vẻ nói: "Oánh Oánh, cuối cùng em cũng đến thăm chị, chị nhớ em lắm đó "
Khương Oánh Oánh cố gắng nặn ra một nụ cười: "Em cũng nhớ chị lắm, mấy hôm rồi không gặp nhau"
Nhưng dù cô ấy mặt mày mỉm cười, Sầm Dao vẫn chú ý đến đôi mắt sưng đỏ của cô ấy, vô cùng lo lắng nhìn Khương Oánh Oánh.
Thương Đình Lập đứng một bên, thấy hai người đã hoàn toàn quên mất anh rồi.
Cũng không nói gì mà đi thẳng lên lầu.
Sau khi Khương Oánh Oánh thấy Thương Đình Lập lên lâu rồi, cảm xúc luôn đè nén trong lòng mới dần thả lỏng xuống.
Bây giờ chí khi cô ấy ở cạnh Dao Dao mới có thế hoàn toàn thả lỏng lại.
Cô ấy kéo ghế, không nói tiếng nào ngồi ở đó.
Sầm Dao cảm thấy cảm xúc của cô không ổn lắm, đút cơm cho Manh Manh xong rồi nói: "Manh Manh, con đi nói chuyện với dì Oánh của con đi, lần trước dì Oánh còn tặng cho con thỏ con, con còn chưa cảm ơn dì nữa đây"
Manh Manh gật đầu, sau đó lạch bạch chạy đến ôm đùi Khương Oánh Oánh nói: "Cảm ơn dì Oánh tặng bé thỏ cho con, con rất thích ạ"
Khương Oánh Oánh thấy gương mặt trắng nõn của Manh Manh, cuối cùng cũng vui vẻ cười, trò chuyện cùng cô bé.
Sầm Dao dọn dẹp đồ đạc trên bàn gọn gàng, thấy Manh Manh đang chơi đùa cùng với Oánh Oánh, trong lòng lại rất khó chịu.
Một con người rộng rãi như cô ấy đã phải chuyện kích thích lớn đến cỡ nào mới có thế tuyệt vọng đến như thế.
Sầm Dao bước lại gần nói gì đó với Hựu Nhất đang làm bài tập trên ghế sofa, sau khi Hựu Nhất dẫn Manh Manh lên lầu, cô mới ngồi xuống cạnh cô, hỏi: "Oánh Oánh, có chuyện gì xảy ra vậy"