Đặc biệt là trong các bữa tiệc, ngay cả chính Thương Đình Lập cũng chưa bao giờ làm người ta khó xử ở nơi này.
"Chúng ta có thể đi cùng với Oánh Oánh không?"
Nếu ngay cả Oánh Oánh cũng phải đi, vậy Khương Húc Đông chắc chắn cũng sẽ đi, nếu như anh đi cùng với người phụ nữ khác, vậy Oánh Oánh phải đau lòng đến cỡ nào chữ.
Tuy rằng đã hứa với Đình Lập rằng sẽ không can thiệp quá nhiều vào chuyện giữa hai người bọn họ.
Nhưng là bạn thân, Sầm Dao cũng không thể trơ mắt lạnh nhạt mà nhìn.
Thương Đình Lập đương nhiên nhìn thấu suy nghĩ của Sầm Dao, anh nghĩ một lúc, dạo gần đây hình như Ngôn Phong vẫn chưa tìm được bạn gái đi cùng, đến lúc đó, anh ta và Oánh Oánh đi cùng nhau cũng được.
Hơn nữa cũng đều là bạn bè chơi chung từ nhỏ đến lớn, giữa hai người bọn họ cũng sẽ không phát sinh gút mắc tình cảm nào.
"Đến lúc đó anh gọi Ngôn Phong, đến mấy bữa tiệc sinh nhật thế này có một bạn trai đi cùng là tốt nhất"
"Được đó"
Sầm Dao thấy Thương Đình Lập suy nghĩ rất chu đáo, hơn nữa nhìn dáng vẻ anh suy nghĩ cho bạn thân của cô, lập tức ôm lấy đầu anh, moah moah anh ngay.
Sau khi Sầm Dao tan ca cũng không về cùng với Thương Đình Lập, bởi vì hôm nay anh còn phải tăng ca, dù sao dạo gần đây anh vẫn luôn đánh cá ba ngày phơi lưới hai ngày, đã bỏ bê không ít công việc.
Sầm Dao rất thấu hiếu chuyện này, hơn nữa cô còn có thể thừa dịp này đi thăm Oánh Oánh, từ sau cái hôm sinh nhật cô cùng Oánh Oánh đi mua say đến giờ, đã lâu lắm rồi cô không gặp được cô ấy.
Thương Đình Lập chú ý đến cô quá nhiều, cô cũng không thể quấy rầy Oánh Oánh mãi được, mỗi lần nhắn tin hoặc gọi điện thoại cho Oánh Oánh, cô ấy đều nói sống rất tốt.
Sầm Dao rất nghi ngờ về những lời này của cô, rõ ràng hôm đó uống xong còn khóc thảm như vậy, không thể nào khôi phục nhanh như thế được.
Lúc Sầm Dao đến công ty của cô ấy, do lân trước đã đến rồi nên cô tự mình lên đó.
Vì Lê Thanh làm việc ở bên ngoài, cho nên sau khi Sầm Dao nhìn thấy cô ta thì nhìn cô ta vẫy tay.
Lê Thanh khó hiểu bước sang đó.
Sầm Dao hỏi thẳng: "Hôm nay chủ tịch Khương của các cô có ở công ty không?"
Sầm Dao hỏi câu này theo thói quen mà thôi, không ngờ Lê Thanh lại lắc đầu: "Chủ tịch Khương đã ra ngoài rồi, không biết khi nào mới về."
"Vậy sao"
Sầm Dao không ngờ Oánh Oánh không có ở đây, trong lòng có hơi mất mát, nhưng nhanh chóng khôi phục cảm xúc, cảm ơn Lê Thanh: "Cảm ơn cô nói cho tôi biết, lần sau chúng ta cùng nhau đi dạo phố nha"
Lê Thanh lắc đầu: "Công ty của chúng tôi rất bận, vẫn nên làm xong công việc của bản thân rồi hãy bàn đến những việc đó đi"
Cô ta không kiên quyết từ chối, Sầm Dao cũng không nghĩ quá nhiều.
Chỉ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Oánh Oánh không có ở công ty, Sầm Dao đương nhiên cũng không định ở lại nơi này nữa.
Cô tạm biệt Lê Thanh rồi xoay người đi mất.
Nhìn hoàn cảnh gần giống với Sầm Dao lúc trước, trong lòng Lê Thanh có hơi đau đón.
Có một số việc cuối cùng vẫn khác trước kia.
Lúc Sầm Dao xuống lầu một đang định bước ra ngoài, đột nhiên nghe thấy một giọng nói rất quen tai.
"Cố Hi, anh đừng có đi theo tôi nữa, ngày nào anh cũng đi theo tôi, anh có thấy phiền không vậy"
Giọng nói thanh thúy dễ nghe bây giờ lại mang theo chút bực bội, giống như tiếng chim đỗ uyên êm tai, cho dù là đang càm ràm cũng làm cho người ta không nỡ quát mắng.
Sầm Dao vừa nghe thấy tiếng của Oánh Oánh, đang định bước ra thang máy, một giọng nói trầm thấp quen thuộc lại vang lên.
"Cô lên giường với tôi mà còn định không chịu trách nhiệm, đây là chuyện không thể nào"
Sầm Dao nghe thấy một chuyện lớn như vậy lập tức che kín miệng, kinh ngạc không dám tin.
Bởi vì quá kinh ngạc nên cô cũng không chú ý đến giọng nói của hai người càng lúc càng gân cô hơn.
"Mọi chuyện đều do mình anh nói, ai mà tin chứ, hoặc là anh lập tức.."
Lời nói tức giận của Khương Oánh Oánh đột nhiên ngừng lại, cô ấy nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Dao Dao, rõ ràng cô đã nghe thấy một vài chuyện rồi.
Trong lòng Khương Oánh Oánh đột nhiên lo lắng, lập tức mặc kệ người ở phía sau, vượt lên trước chạy vào thang máy, vội vàng nhấn nút lên lầu.
Trong thang máy yên lặng, bầu không khí đột nhiên trở nên rất kỳ lạ, cuối cùng vẫn là Sầm Dao nuốt nước bọt, tò mò hỏi: *Oánh Oánh, em đã xảy ra quan hệ với người đàn ông lúc nãy sao?"
Mặt Khương Oánh Oánh đỏ lên, cạn lời nói: "Em là loại người đó sao? Hứ, em sẽ không làm ra chuyện nhàm chán như vậy đâu.
Khương Oánh Oánh kéo một lọn tóc vừa mới rớt xuống khóe mắt cô lên, động tác có vẻ vô cùng đơn giản lúc bình thường, lúc này không biết có phải là ảo giác của cô hay không, Sầm Dao cứ có cảm giác nó rất đặc biệt.
Nhưng Sầm Dao thấy Oánh Oánh không muốn nhắc đến chuyện này nên dừng lại đúng lúc.
Hai người cùng nhau vào văn phòng.
Sầm Dao mới nói mục đích cô đến đây với Oánh Oánh.
Khương Oánh Oánh đang uống nước, vừa nghe thấy Thương Đình Lập lại có ý định để cô và Ngôn Phong cùng nhau đến tham gia tiệc sinh nhật của ông nội Ngôn Phong, thiếu chút nữa là chửi thề rồi.
Ngôn Phong là ai chứ, anh ta chính là chàng trai giàu có phong lưu, trong ba người Thương Đình Lập, Lục Di và Ngôn Phong, người cô ghét nhất chính là Ngôn Phong, mỗi ngày trừ việc ăn ngủ chơi bời ra thì cũng là đi chọc gái khắp nơi, thiếu chút nữa đã dạy hư anh của cô, nếu không phải cô luôn nhìn chäm châm thì anh Hai của cô đã biến thành loại người giống như họ từ lâu rồi.
Nghĩ đến đó, còn không bằng đi cùng với tên Cố Hi lúc nãy.
Khương Oánh Oánh đặt ly nước xuống, lần đầu tiên từ chối Sầm Dao: "Dao Dao, em biết chị đang lo cho em, nhưng em đã có bạn trai rồi, cho dù không có thì em cũng sẽ không đi cùng với Ngôn Phong đâu, nếu ông nội của anh ta nhìn thấy em đi cùng anh ta, chắc chắn sẽ dẫn tụi em đi kết hôn ngay"
Lúc này Sầm Dao mới hiểu ra vì sao khi Đình Lập nhắc đến chuyện này, trong lòng cô cứ có cảm giác có chỗ nào đó không đúng lắm, thì ra là việc này.
Thân là cháu nội của chủ nhân bữa tiệc, nếu Ngôn Phong thật sự dẫn một cô gái đến cùng, vậy chẳng khác nào đang ngầm thông báo rằng anh ta muốn kết hôn.
"Xin lỗi Oánh Oánh, chị không nghĩ đến việc này"
Sầm Dao cực kỳ hối hận, đều là do Đình Lập nghĩ ra ý tưởng này, thiếu chút nữa đã đẩy Oánh Oánh vào hố lửa rồi.
"Không sao, em biết không phải chị đưa ra ý tưởng này mà"
Khương Oánh Oánh đã nhìn ra.
Chắc chắn là vì Thương Đình Lập thấy Dao Dao cứ chạy đến chỗ cô mãi, trong lòng đã ghen †| từ lâu cho nên mới nghĩ ra cái ý kiến này.
Nhưng thật đáng tiếc là phải làm anh thất vọng rồi.
Cô sẽ không làm theo kế hoạch của anh.
Buổi tối lúc Sầm Dao về nhà, vừa nhìn thấy Thương Đình Lập thì mặt mày không đẹp đẽ gì.
Lúc đầu Thương Đình Lập vẫn chưa phát hiện ra, mãi đến buổi tối khi nhét tay vào trong quần áo của Sầm Dao, Sầm Dao lại đè lại bàn tay to lớn kia, ngay lúc Thương Đình Lập tưởng rằng hôm nay Dao Dao tính chủ động, đột nhiên anh bị một cái gối đập lên người.
Mặt Thương Đình Lập đờ ra, anh ngơ ngác nhìn Sầm Dao đang tức giận hỏi: "Dao Dao, làm sao vậy, ai chọc em giận, chồng đánh người đó giúp em ha"
Miệng Sầm Dao co rút, tâm trạng tức giận thiếu chút nữa không giữ được mà bị anh chọc cười, cũng may cô phản ứng kịp lúc, cố gắng kìm nén ý cười trong lòng xuống, nghiến răng nghiến lời nói: "Chuyện tốt do chính anh làm mà anh còn không rõ ràng sao?"
"Anh bảo Oánh Oánh đi cùng với Ngôn Phong vào bữa tiệc sinh nhật của ông nội anh ta, có phải anh cố ý làm vậy không"