Bình thường trừ một số tài liệu quan trọng anh sẽ tự tay cầm ra, tất cả tài liệu khác đều do Dư Phi cầm vào.
Anh giống như mọi khi định cấm tài liệu đặt lên máy chiếu trên bàn họp, đột nhiên phát hiện ra phần tài liệu anh đang cầm cũng không phải loại anh cần.
Anh hơi liếc mắt, làm như vô tình liếc mắt nhìn Sầm Dao đang đứng phía sau anh.
Trong lòng đã đoán ra được cái gì, ngày hôm qua lúc anh nhờ Sầm Dao phiên dịch hồ sơ, trong đó có hai tập hồ sơ khá giống nhau được để chung một chỗ.
Một cái là về bản quyền của bộ sưu tập quần áo mới nhất của Sunny, cái còn lại là bộ sưu tập trang sức mới nhất của Sunny.
Hai dự án hợp tác này đều là hai dự án công ty chuẩn bị chính thức ký hợp đồng, sau đó bắt đầu khai thác, dần dần đưa vào thị trường Tuy rằng lúc trước Thương Đình Lập ở Ý không bao lâu, nhưng mỗi ngày đều dành chút thời gian để đi ra ngoài tham khảo cùng với Chủ tịch của những công ty đó.
Hai tập hồ sơ này là hai trong số những cái anh đã tham khảo được.
Bởi vì do cùng một công ty đưa ra, tuy rằng sản phẩm khác nhau, nhưng những điều khoản lại chẳng khác nhau bao nhiêu.
Chắc là Sầm Dao không để ý nên đã cầm nhầm tài liệu khác đến, thật ra tập tài liệu này là kế hoạch nửa tháng sau mới bắt đầu khởi động.
Mà trước khi đến phòng họp Thương Đình Lập đã cố ý nói với cô là lấy phần hồ sơ về bộ sưu tập quần áo mới của Sunny, cũng là tránh cho cô cầm sai.
Lần đầu tiên Sầm Dao tham dự cuộc họp trong công ty, lúc đầu Thương Đình Lập cũng không định để cô đến tham gia.
Bởi vì lúc trước tuy cô đã từng tự mở họp rất nhiều lần, nhưng sau khi mất trí nhớ, cô đã quên hết tất cả những thứ này rồi.
Cô không mất trí nhớ như những người khác, không chỉ mất đi trí nhớ mà ngay cả những thứ cô từng học, nhớ sâu trong đầu cũng đều đã quên hết toàn bộ.
Cho dù có một vài người tự cho rằng bản thân có thân phận không bình thường, nhưng cũng sẽ muốn làm khó làm dễ những nhân viên mới.
Huống chi những cổ đông đó cũng đã lén biết được thân phận của Sầm Dao.
Thương Đình Lập cũng gây thù với không ít người trong công ty, những người đó không dám làm khó anh, nhưng chưa chắc sẽ nương tay với cô.
Cũng may máy chiếu còn chưa mở ra, anh tùy ý dùng tay đè lên tập hồ sơ, hai tay đan vào nhau hỏi: "Tổng giám đốc Lưu, nhà xưởng mới của công ty đã xây dựng xong chưa?"
Trừ bản vẽ là do nhà thiết kế thời trang của Sunny ra, những thứ khác bọn họ đều phải tự tay làm.
Thứ đầu tiên cần chuẩn bị đương nhiên là nhà xưởng và máy móc.
Về chuyện này, anh giao cho Tổng giám đốc Lưu giỏi về việc giao tiếp với cấp dưới làm.
Mấy ngày gần đây vì tìm nhà xưởng mà Lưu Huy cảm thấy rất đau đầu, đang định thừa dịp Chủ tịch nói chuyện lén ngủ gật một giấc.
Không ngờ đột nhiên bị bắt tại trận.
Cũng may ông chỉ mới thiếp đi có một chút, tuy đầu óc có hơi mơ màng, nhưng vẫn còn giữ được sự tỉnh táo.
Lập tức đứng dậy híp đôi mắt vốn rất nhỏ lại nói: "Tìm được rồi, ở khu vực gần bờ sông ở Bắc Thành"
Mặt mày Thương Đình Lập cực kỳ nghiêm túc, nhìn qua hình như không quá vui.
Lại thấy anh đột nhiên cúi đầu, hình như đang suy nghĩ chuyện gì.
Sầm Dao đứng phía sau lưng anh cũng mặt mày khó hiểu, không biết anh đây là có ý gì.
Thương Đình Lập đột nhiên đặt mấy thứ trong tay xuống đứng dậy, nhìn mọi người đang ngồi bên dưới, hiếm khi mà nở một nụ cười, hơn nữa còn khen ngợi Tổng giám đốc Lưu: "Hiệu suất làm việc của công ty hiếm khi lại cao đến thế này, hôm nay mở họp vốn là muốn kiểm tra mọi người, nhưng bây giờ xem ra vẫn khá tốt, Tổng giám đốc Lưu, tuy ông tìm được nhà xưởng nhanh như vậy làm tôi rất tán dương năng lực của ông, nhưng nhà xưởng vẫn cần người đến khảo sát thực địa, chẳng hạn như xem xét hoàn cảnh chung quanh để không dễ xảy ra hỏa hoạn, công ty chúng ta khó khăn lãm mới tự mình xây dựng một cơ sở may mặc, cần phải chú ý đến những chuyện này nhất"
Người ngồi bên dưới rối rít gật đầu.
Tổng giám đốc Lưu lại giơ tay lên, Thương Đình Lập nhướng mày, tò mò không biết ông muốn nói gì, mời ông nói.
Tống giám đốc Lưu lại ngượng ngùng sờ tóc, sau đó cười toe toét nói: "Nếu không thì bây giờ tôi đi xem ngay, hôm qua tôi còn chưa xem qua nữa"
Lần này Thương Đình Lập lại không đồng ý yêu cầu của ông ngay.
Ngược lại bảo ông ngồi xuống rồi mới tuyên bố với mọi người: "Chuyện nhà xưởng tôi muốn đích thân đi xem, mọi người xử lý cho tốt những công việc tôi đã giao cho mọi người đi."
Anh nói xong rồi bắt đầu dọn dẹp tài liệu, nói thẳng tan họp.
Mọi người đều rất mờ mịt cảm thấy sao hôm nay Chủ tịch lại dễ tính như thế, cảm thấy mấy chuyện đơn giản ngày hôm nay hoàn toàn không cần phải mở một cuộc họp, bọn họ hoàn toàn không ý thức được rằng tất cả mọi người đều đã bị lừa.
Cái người ngày hôm qua còn đầy nghiêm túc nói phải sửa chữa tất cả những điểm không thích hợp, cố gắng không chừa chút sơ sót nào trong hợp đồng của Sunny kia, hôm nay lại đột nhiên đổi sang đề tài khác, mọi người lại còn cực kỷ tán thành.
Thương Đình Lập cũng coi như Chủ tịch giỏi tẩy não người khác nhất.
Sau khi về phòng làm việc, Sầm Dao luôn tỉnh táo cũng trở nên ngơ ngác.
Mãi đến khi Thương Đình Lập quay về chỗ ngồi lần nữa, cô mới quay đầu qua nhìn anh, ánh mắt có chút do dự hỏi: "Công ty các anh làm việc không nghiêm túc như vậy sao?"
Thương Đình Lập cong môi, cười như không cười nhìn cô, ngón tay cong lại gõ nhẹ lên trán cô, đứng dậy kéo gần khoảng cách giữa hai người rồi mới nói: "Em muốn nói anh làm việc không nghiêm túc thì cứ nói thẳng đi, không cần nói đông nói tây khoe khoang chỉ số thông minh của em"
Sầm Dao xấu hổ cười rồi giả bộ đứng đắn hỏi: "Em thật sự không phải cố ý nói như thể, nhưng đây là sự thật mà"
Thương Đình Lập vốn không định đả kích cô, nhưng nhìn dáng vẻ hả hê của cô thế này, thật sự không kìm được sở thích xấu xa trong lòng, lập tức cầm xấp tài liệu cô lấy sai đưa cho cô xem: "Em xem xong phần hồ sơ này rồi lại nói tiếp đi"
Sầm Dao không biết mấy câu cô nói có liên quan gì đến tập hồ sơ này chứ, thò tay nhận lấy mở ra xem.
Thương Đình Lập thấy vẻ mặt của cô cũng không hề thay đổi, rõ ràng còn chưa nhìn ra được vấn đề nằm ở đâu, đỡ trán bất đắc dĩ lấy ra một phần hồ sơ khác, sau đỏ chỉ thắng vào phần tiêu đề.
"Cái hồ sơ anh đang cầm là bản quyền quần áo của Sunny, cũng là cái hôm nay anh cần để họp, còn phần hồ sơ lúc sáng em lấy cho anh là về trang sức, bây giờ em biết vấn đề nằm ở đâu chưa"
Lời Thương Đình Lập nói lưu loát lại êm tai, Sầm Dao lại lập tức ủ rũ nằm dài trên ghế, thở ngắn than dài nhìn anh, áy náy nói: "Thì ra đều là em sai, em nên nói cho anh biết rằng tiếng Ý của em cũng không phải quá giỏi, lại cứ thích ra vẻ ta đây nói không thành vấn đề, nếu em nói sớm cho anh biết thì hôm nay anh cũng không cần vì che chở em mà nói mấy chuyện chẳng chút liên quan gì rôi"
Thương Đình Lập thấy Sầm Dao chán chường, trong lòng cũng lập tức khó chịu, vừa oán thầm bản thân cần gì phải cố ý trêu chọc cô, làm cô đau lòng, rõ ràng chuyện này có thể nói cho cô biết theo cách tốt hơn nhưng cứ nhất định phải nói trắng trợn ra như thế.
Anh vừa ôm cô vào lòng dỗ dành, vừa nói: "Cũng là do anh không đủ kinh nghiệm, ngay cả mấy chữ trong hồ sơ cũng không nhớ nổi"