Lão phu nhân Thương gật đầu.
Dạo gần đây đúng là bà rất hay nghe đến cái tên này, bởi vì bà cũng đang chơi game đó.
Dù sao trò chơi này có một hệ thống sinh hoạt rất thích hợp cho người già chơi, cực kỳ thích hợp với những người già sống một mình như bà.
"Đó là game do cậu ta phát triển, cậu ta là người sáng lập nó"
Thương Ly Viễn lạnh nhạt nói.
Trong mắt ông cũng chẳng có chút vui vẻ và tự hào gì khi có được một người con trai tài giỏi như thế cả.
Dù sao ông cũng hiểu rất rõ, cho dù cậu ta có phát triển tài giỏi đến cỡ nào thì cũng chẳng có liên quan gì đến ông.
Bọn họ chỉ gặp nhau được vài lần, hơn nữa số tiền và thẻ ngân hàng ông đưa cho cậu trước khi đưa cậu ra nước ngoài cũng không hề bị đụng đến.
Cậu tự dựa vào chính đôi tay của bản thân để đi từng bước một đến ngày hôm nay.
Lòng dạ kiên định như vậy, cho dù có bị nhốt vào vực sâu cũng có thể tự mình bò ra ngoài.
Theo lý thuyết, ông phải tự hào khi cậu tài giỏi như thế, dù sao trên người cậu cũng có một nửa dòng máu của ông, nhưng chỉ cần nghĩ đến mẹ của cậu đã dùng cách gì mà có thai cậu, cho dù trong lòng ông có tình cảm cũng sẽ nhanh chóng biến mất.
Huống chi ông cũng không phải người sống theo cảm tính.
Lão phu nhân quan sát ông một lúc rồi đưa ra kết luận: "Ông vẫn vô tình giống hệt trước kia, không hề thay đổi chút nào"
Sầm Dao ngồi bên cạnh đang chờ Thương Đình Lập nói chuyện với bác sĩ xong sẽ hỏi thêm vài câu.Chỉ cần CLICK VÀO ĐÂY mất 3s là bạn đã ủng hộ team dịch có kinh phí dịch truyện rồi đó ^^
Nhưng vì bụng khó chịu, cô đành tạm xin lỗi rồi chạy vào nhà vệ sinh.
Lúc bước ra khỏi nhà vệ sinh, Sầm Dao thấy ngoài cửa có một người cô không ngờ đến đang đứng ở đó.
"Phu nhân, sao bác lại đứng ngoài cửa, sao bác không vào?"
Sầm Dao ra cửa hỏi người đang đưa lưng về phía cô.
Nghe giọng Sầm Dao, Kiều Dục Mẫn quay đầu lại, hơi mỉm cười nói: "Ba Đình Lập và lão phu nhân đang nói chuyện với nhau, bác ngồi cạnh cũng không có chuyện gì để làm, hơi nhàm chán nên ra ngoài đi dạo, không ngờ lại gặp con"
Sầm Dao không tin lời bà nói.
Dù sao đi dạo mà lại dạo đến tận nhà vệ sinh, đây rõ ràng là chuyện không thể nào.
Có lẽ bà cảm thấy bầu không khí quá xấu hố không muốn ở đó nữa, hoặc có lẽ là bà có chuyện gì đó muốn nói với cô.
Suy đoán trong lòng Sầm Dao lại có khuynh hướng nghiêng về lý do bà có chuyện muốn nói với cô hơn.
"Phu nhân có muốn về phòng cùng con không"
Kiều Dục Mẫn lắc đầu từ chối: "Không cần, bác muốn ra ngoài đi dạo, nhưng bác cũng không quen đường nơi này, Sầm Dao, con có thể đi dạo cùng bác chút không?"
Sầm Dao nghĩ bây giờ cô cũng không có việc gì, nên cũng không từ chối, gật đầu đồng ý.
Sầm Dao và Kiều Dục Mẫn không đi quá xa, chỉ đi dạo xung quanh nhà như mỗi lần cô đi dạo đế tiêu hóa thức ăn.
Đường đá sạch sẽ, tiếng bước chân lộc cộc của Sầm Dao vang lên liên tục.
Hôm nay vì Sầm Dao không muốn bị yếu thế trong bữa tiệc cuối năm, nên đã cố ý mang một đôi giày cao gót cao mười centimet, dáng người cao gầy của cô lại càng cao lớn hơn nữa.
Cho dù đứng cạnh Thương Đình Lập thì chiều cao cũng chẳng thua kém gì nhau.
Mà khung xương của Kiều Dục Mẫn lại khá nhỏ, đứng cạnh Sầm Dao có sự đối lập rất rõ ràng.
Tuy hôm nay bà cũng mang giày cao gót, nhưng là gót vuông thấp, dù sao cũng lớn tuổi rồi, bà không thể trang điểm lòe loẹt như vậy được.
Gót to bước lên thềm đá chỉ cần đi khẽ một chút, gần như không hề nghe thấy tiếng động gì, vì thế tiếng bước chân có nhịp điệu của Sầm Dao giống như tiếng nước nhỏ giọt trong sáng trong khe núi, lộc cộc lộc cộc rất dễ nghe.
Hai người nói là đi dạo cùng nhau, thật đúng là chỉ đi dạo cùng nhau.
Không ai nói chuyện, giống như là sợ đánh vỡ bầu không khí yên lặng này vậy.
Mãi đến khi hai người quay về, còn khoảng vài chục mét nữa là đến Tĩnh Viên, Sầm Dao đột nhiên dừng chân lại, xoay người nhìn người bên cạnh cô hỏi: "Phu nhân, không biết vì sao, khi con nhìn thấy bác cứ cảm giác bác rất quen, giỗng như một người con đã từng mất đi vậy, phu nhân, trước kia chúng ta đã từng gặp nhau chưa?"
Cô đã đè nén thắc mắc này trong lòng từ rất lâu, hiếm khi có cơ hội ở riêng cùng nhau thế này.
Sầm Dao chỉ muốn có được câu trả lời.
Cho dù câu trả lời rõ ràng này, có lẽ sẽ đánh cho cô một cú trời giáng.
Kiều Dục Mẫn nhìn Sầm Dao bằng ánh mắt phức tạp, sao bà lại không biết Sầm Dao đang muốn hỏi bà câu trả lời gì chứ.
Muốn một câu trả lời chứng minh thân phận của bà.
Nhìn cánh cửa lớn gần ngay trước mắt, bà cố đè lại những rung động đang dâng lên trong lòng hỏi: "Đáp án quan trọng đến thế sao? Có một số việc không nên biết thì tốt hơn"
Sầm Dao bước ngang ra cản bà lại, giọng nói không hề nhún nhường, ánh mắt vô cùng sắc bén nói: "Con chỉ muốn một câu trả lời là sai sao? Có lẽ trong mắt của phu nhân, con quá ngây thơ, cứ luôn muốn gánh vác những vấn đề không nên gánh vác, nhưng phu nhân, cho dù câu trả lời có khó tiếp nhận như thế nào đi nữa thì trong lòng con, đáp án này là cái mà con luôn muốn, con đã chờ rất lâu rồi, không muốn tiếp tục chờ nữa, có đôi khi không nói cũng có nghĩa là đang giấu diếm"
Nhìn thấy ánh mắt kiên định không có chút dao động của Sầm Dao, Kiều Dục Mẫn theo bản năng lùi ra sau một bước.
Bây giờ bà đã hiểu rõ, người trước mặt chắc là đã nhận ra được điều gì rồi.
Nhưng phải nói cho cô biết sao? Nếu nói cho Sầm Dao biết cô là đứa con bị bà vứt bỏ hơn hai mươi năm.
Cô còn có thể tiếp nhận bà không? Trong lòng có rất nhiều câu hỏi tương tự như thể, nhưng lại chẳng có câu trả lời.
"Bác muốn kể cho con nghe một câu chuyện cũ"
Cuối cùng Kiều Dục Mẫn vẫn quyết định nói cho cô.
"Cách đây rất lâu, trước kia có một cặp vợ chồng rất hạnh phúc, bọn họ có một đứa con gái rất đáng yêu, cuộc sống đơn giản và yên bình, người chồng là một người đàn ông muốn thành công trong công việc, ông ta từng bước từng bước phát triển công ty gia đình ngày càng mạnh lên, trong lúc người vợ lo lắng cho cơ thể của người chồng vì ông ta thường bận đến tận sáng, thì bên cạnh người chồng lại có một người phụ nữ khác xuất hiện, người đó luôn lén gửi cho cô vợ rất nhiều hình ảnh mập mờ của bọn họ, mãi đến một hôm, thậm chí còn chụp cả cảnh bọn họ nằm cùng một giường"
Khi Kiều Dục Mẫn kế câu chuyện này, sắc mặt cực kỳ bình tĩnh.
Gần như không giống như là đang kể câu chuyện của chính bản thân bà.
Sầm Dao lại có thể nghe ra được đây là những gì bà từng trải qua, trong lòng cô không khỏi lo lắng cho cô vợ kia, hỏi gấp: "Vậy sau này thế nào nữa"
Kiều Dục Mẫn cười cười, thẫn thờ nói: "Cô vợ kia đau lòng vì những tấm hình kia, cô ta giận dữ bỏ nhà ra đi, có lẽ ông trời rất bất công với cô ta, vào cái hôm cô ta bỏ nhà đi, đã gặp phải một vụ tai nạn giao thông vô cùng nghiêm trọng, lúc cô ta nằm trong xe hấp hối giãy dụa thì được một người cứu về.
"Người kia cẩn thận chăm sóc cô ta, cuối cùng khiến cô ta đưa ra quyết định rời khỏi người chồng cũ, lúc cô ta quay về làm rõ mọi chuyện với người chồng, cô ta không ngờ được rằng cô ta lại bị đánh ngược lại, người chồng và người phụ nữ kia cùng nhau tra hỏi cô ta, cô ta đã cố gắng giải thích mấy lần, nhưng cuối cùng chỉ bị nói là đang cãi cùn, cô ta hoàn toàn bỏ cuộc, muốn bỏ đi, nhưng lại không nỡ bỏ lại cô con gái còn nhỏ của mình"