"Anh đang dạy em cáu giận với người khác à? Còn là với bậc cha chú của anh nữa, như vậy có phải không tốt lắm không?"
Sầm Dao đỡ trán, hơi khó hiểu.
Nếu nói vừa nãy hoàn toàn không tức giận, vậy chắc chắn là giả.
Từ lúc có ký ức, Sầm Dao tự nhận cô chưa từng bị người khác làm khó dễ giống như hôm nay.
Lúc đối mặt với người khác, cô luôn có thể rất bình tĩnh và khí phách.
Nhưng khi người kia có quan hệ hoặc quan hệ tốt với Đình Lập, cô sẽ theo bản năng vì bảo vệ hình tượng của mình mà trở nên cực kỳ lễ độ.
Sầm Dao đối với lời nói có thể làm được vui sướng của Thương Đình Lập, cười vui sướng.
Nhưng một khi ở trước mặt người khác, cô giống như đeo một lớp mặt nạ, là sự khẩn trương tự nhiên nảy sinh dưới đáy lòng.
Tạm thời sửa không được, nhưng Sầm Dao lại muốn thử xem.
"Không có gì không tốt cả.Lấy ra khí thế bình thường khi em tức giận với anh, anh bảo đảm ai ở trước mặt em cũng sẽ phải cúi đầu xưng thần."
Thương Đình Lập xúi giục, biểu cảm trên mặt trước sau như một thâm trầm.
Sầm Dao nghe lời nói đáng yêu tương phản cực lớn của anh, ý cười nghẹn trong lòng gần như lộ ra ngay khóe mắt đuôi mày.
Thấy tâm tình Sầm Dao hồi phục khi nghe anh nói, Thương Đình Lập mới thở dài nhẹ nhõm.
Thương Đình Lập vừa mới khuyên Sầm Dao như vậy, thật ra là vì nhận ra ánh mắt của cô thỉnh thoảng lộ vẻ mờ mịt.
Đã thấy như một người đáng thương bơ vơ không nơi nương tựa, không người bầu bạn, khiến người nhìn sinh lòng thương tiếc.
Nghĩ tới trong lòng cô khó chịu vì hôm nay bị xem như bia ngắm, mà Thương Dao lại hoàn toàn không biết gì cả, Thương Đình Lập nhíu mày, muốn phá vỡ sự tin tưởng nhìn như vững chắc nhưng thật ra lại đầy khe hở, tràn ngập nguy cơ giữa Thương Hiển và Thương Dao.Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!
Đột nhiên, anh nghĩ tới một chuyện, mà chuyện này đúng lúc là vũ khí lợi hại nhất khiến quan hệ giữa Thương Hiển và Thương Dao tan vỡ.
Lúc ăn cơm trưa, mười mấy người ngồi đối diện nhau.
Thương Vĩ là em họ, đương nhiên tới cùng với chồng và con trai.
Lúc Thương Ví tới, đôi mắt xinh đẹp vẫn giận dữ nhìn chằm chằm Thương Đình Lập, oán giận bên trong không cần nói cũng biết.
Hôm đó, sau khi Thương Vi từ Tĩnh Viên về tới phòng Thương Đình Lập sắp xếp cho cô ta, vốn dĩ cho rằng cuối cùng có thể một mình sống cuộc sống yên ổn.
Không ngờ, cô ta vừa mở cửa, bên trong đã có một người ngồi đưa lưng về phía cô ta.
Nhưng Thương Vĩ là ai chứ.
Cho dù đã vài năm không gặp chồng mình thì cô ta cũng có thể nhận ra, huống hồ hai người cũng không tách ra lâu như vậy.
Thương Vi muốn thừa dịp Lâm Viễn quay đầu để âm thầm trốn đi.
Nào ngờ, cô ta còn chưa bước một bước, chợt nghe người vốn đang đưa lưng về phía cô ta quát lớn: "Đứng lại."
Thương Vi muốn bước cũng không bước được, không có cách nào, đây là thói quen nhiều năm.
Hầu như mỗi lần chỉ cần anh ta gọi cô ta một tiếng, cô ta sẽ không dám cử động nữa.
Vì vậy, ở căn phòng kia chưa tới mười phút, Thương Vi lại bị dẫn về nhà, hưởng thụ thời gian đau đớn lại vui sướng.
Chẳng qua, vì chuyện cô ta lén xuất ngoại, người chồng vốn trông chừng cô ta nghiêm ngặt hiện tại lại khó được lúc buông lỏng thế này.
Thương Vi vừa nghĩ quả nhiên quyết định trước đây của cô ta là đúng vừa âm thầm oán anh họ để những ngày tự tại một mình của cô ta kết thúc sớm như vậy.
Lâm Viễn vốn đang nói chuyện với Thương Đình Lập, lúc quay đầu nhìn vợ mình thì lại phát hiện cô ta nhìn chăm chäm anh vợ của cậu ta.
Cậu ta tức khắc cầm tay cô ta, kéo cô ta hoàn hồn.
Hai người rõ ràng chưa từng nói câu nào, nhưng khi thấy Thương Vĩ hơi oán trách nhìn Lâm Viễn, Sầm Dao lại có cảm giác bị nhồi nhét "thức ăn chớ.
Lần đầu tiên cô hiểu được lời Oánh Oánh nói lúc trước, ở bên cạnh cô luôn nếm được cảm giác ăn "thức ăn chớ.
Thương Đình Lập vốn đặt phần lớn chú ý trên người Sầm Dao, cô vừa thất thân, anh đã lập tức nhận ra.
Nhìn theo tầm mất của cô, vừa lúc thấy Lâm Viễn và Thương Vi nằm chặt tay nhau dưới bàn, cổ họng nhất thời nghẹn lại.
Thấy hai người họ quang minh chính đại như vậy, tư thế ngồi ban đầu của Thương Đình Lập lập tức thay đổi, tay trái hơi duỗi về phía Sầm Dao.
Cảm giác bàn tay dày rộng vuốt ve bên hông Sầm Dao, cảm nhận cơ thể Sầm Dao đột nhiên cứng đờ, Thương Đình Lập thẩm cười trộm trong lòng.
Sau đó, ngay lúc mọi người không phát hiện, một tay ôm eo Sầm Dao, tư thế chiếm hữu cực kỳ rõ ràng.
Cơm nước là Sầm Dao tỉ mỉ học được rồi dạy cho thím Mạc.
Tuy tay nghề của thím Mạc có lẽ kém hơn Sầm Dao, nhưng cũng không kém bao nhiêu.
Một bữa cơm, cho dù là người xoi mói như Thương Dao cũng khó mà nói nên lời than phiền.
Ba đứa nhỏ càng là ăn đến no căng bụng.
Sau khi cơm nước xong, mọi người lại ngồi trên ghế sofa uống trà như lúc sáng, Sầm Dao thì gọi Hựu Nhất dẫn em trai, em gái ra ngoài chơi.
Dù sao Viễn Vi cũng đến nhà họ lần đầu, lại còn nhỏ, vẫn thích hợp chơi với Manh Manh, Hựu Nhất làm anh trai, có thế trông hai người.
Thương Vi nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn đi chơi của con trai, trong lòng hiếm thấy ê ẩm nói: "Chị dâu họ, thật hâm mộ chị có hai bé con nghe lời đến vậy.
Em nhìn bọn nhỏ thì cũng muốn có một đứa con"
Sầm Dao trêu ghẹo cô ta: "Vi Vi, em lo lắng gì chứ, không phải trong bụng em đã có một đứa sao, chẳng mấy chốc cũng có thêm một bé nữa.
Chờ Viễn Vi nhà em lớn lên, nó có thể dẫn theo em gái.
Tới lúc đỏ, em cũng có thể nhẹ nhàng một ít"
Thương Vi ấm lòng bởi lời nói của Sầm Dao, lúc này mới cười nói: "Chị nói cũng đúng."
Chỉ là trong lòng cô ta vốn đang có nhiệm vụ, đứa nhỏ sau này hoàn toàn bị bỏ qua.
Tuy Thương Vi tiêu tiền như nước, nhưng cô ta cũng không thích cuộc sống tranh quyền đoạt lợi.
Cho nên, đối với chuyện ba vì công ty, tùy ý chèn ép quyết định của anh họ, cho dù trong lòng không thích thì cô ta cũng chỉ có thể làm một người không có quan hệ gì như bây giờ.
Dù sao, tuy trước đây cô ta rất thích người anh họ đó, nhưng rốt cuộc thì người anh họ chưa từng có sắc mặt tốt với cô ta cũng không thân băng ba ruột.
Vì vậy, lần này cho dù không vui, cô ta cũng tiếp nhận chuyện làm khó dễ Sầm Dao mà ba nói.
Chỉ là, sau khi tiếp xúc với cô, Thương Vi phát hiện Sầm Dao là một người rất dịu dàng.
Cô giỏi lắng nghe tiếng lòng của người khác, làm một người nghe rất tốt, lại là một người kiên cường có nguyên tắc.
Cô như vậy, khiến cô ta sinh lòng kính nể.
"Vị Vi, em sao vậy, cả buổi không nhúc nhích.
Đang nghĩ gì đấy?"
Lâm Viễn bưng một ly trà nóng tới, nhẹ nhàng đẩy cánh tay Thương Vi.
Thương Vĩ bị đẩy hoàn hồn, thất thần cười, sau đó hỏi: *A Viễn, anh nói xem nếu anh không muốn tổn thương một người mà anh nghĩ là người tốt, nhưng anh lại không thể cãi lời người rất quan trọng với anh, nếu là anh thì anh sẽ làm sao?"
Lâm Viễn vừa nghe Thương Vi đột nhiên hỏi vấn đề này, lập tức biết chắc chắn cô ta đang không biết nên lựa chọn thế nào.
Đặt nước ấm vào tay cô ta, sau khi cô ta cầm chắc mới nói một câu rất khó hiểu.