Hai người ầm ĩ xong, Thương Đình Lập hiếm khi thoải mái dựa lưng vào ghế làm việc, một tay cầm điện thoại tùy ý chạm lên màn hình, trong giọng nói chứa đầy thắc mắc khó hiểu.
"Thật ra cũng không có vui lắm"
Sầm Dao nằm trong lòng anh, thấy nãy giờ anh còn không đáp lời cô, mắt cứ nhìn chằm chằm điện thoại, lại tò mò rướn người sang đó nhìn thử.
Sau khi Sầm Dao phát hiện Thương Đình Lập đang tải phiên bản thử nghiệm nội bộ của Thân Hành Cửu Thiên về đã cười thầm anh nói một đằng làm một nẻo, không hề để ý nói.
"Chơi không vui mà ngày nào em cũng ôm không chịu bỏ"
Thương Đình Lập cũng không để Sầm Dao nói vài câu liền bị lừa, dùng ngón trỏ chạm nhẹ lên mũi cô, trên mặt tràn đầy vẻ bất đắc dĩ.
Nhưng rất nhanh anh lại tập trung lên màn hình điện thoại.
Thấy tất cả lực chú ý của Thương Đình Lập đã bị điện thoại hấp dẫn, trong lòng Sầm Dao hơi khó chịu, cô gõ bàn nói: "Hôm nay anh đã xem hết hồ sơ rồi sao?"
Thương Đình Lập buồn cười nhìn cô gật đầu.
Sầm Dao còn đang tính nói chưa làm việc xong không cho phép chơi game, không ngờ là anh đã hoàn thành công việc rồi, lập tức không tìm ra được có gì khác vì vậy đành nghẹn lời.
Thương Đình Lập biết Sầm Dao đang ghen tị với điện thoại nhưng lại cố ý không nói ra.
Anh làm như thế chỉ vì muốn Sầm Dao hiếu được, trong mấy ngày nay khi cô thường xuyên bỏ mặc anh.
Trong lòng anh cũng phập phồng lo lắng, thậm chí bởi vì anh càng quan tâm cô hơn, trong lòng anh thậm chí còn nảy ra suy nghĩ xóa tài khoản thử nghiệm nội bộ này đi nữa.
Mặc dù nhanh chóng đè suy nghĩ này lại, nhưng Thương Đình Lập vẫn hiểu rõ bản thân, nếu Sầm Dao lại không chú ý đến anh, không đến dỗ dành anh nữa, anh thật sự sẽ làm ra chuyện này.
Nhưng cũng không cần phải nói cho cô biết những việc này.
Chắc vì Sầm Dao cũng từng vì game này mà bị bỏ mặc, hứng thú của Sầm Dao đối với Thần Hành Cửu Thiên nhanh chóng giảm đi, mỗi ngày trừ đi làm, tan ca ra, những thời gian khác cũng đều cùng Thương Đình Lập hưởng thụ thế giới của hai người, hoặc dẫn theo con ra ngoài đi dạo.
Cuối cùng cũng sắp nghỉ đông rồi.
Cuối năm là lúc Nguyên Thịnh cực kỳ bận rộn, vì có thể ăn tết vui vẻ sẵn tiện thực hiện được suy nghĩ trong lòng, Thương Đình Lập bắt đầu xử lý trước những công việc vào cuối năm.
Cho nên mấy ngày gần đây Thương Đình Lập thường bận đến tận rất khuya mới được tan ca.
Lúc này Sầm Dao sẽ cực kỳ xót cho cơ thế anh, lúc tối khi về Tĩnh Viên cô sẽ nấu cho anh một chén canh sau đó đưa đến công ty.
Tuy Thương Đình Lập cũng không cho cô chạy đến chạy đi thế này, nhưng Sầm Dao lại cực kỳ kiên quyết đối với chuyện này, anh cũng không có cách nào.
Sau khi tiến hành kiểm tra nội bộ trong mấy tháng, phiên bản chính thức của Thần Hành Cửu Thiên chuẩn bị chính thức đưa ra thị trường.
Lúc này, chuyện hợp tác giữa Nguyện Thịnh với Thần Hành Cửu Thiên cũng đang trên đà phát triển.
Trong rất nhiều thành phố, các kiểu cosplay và các vật phẩm nhỏ liên quan đến nhân vật trong game cũng dần mở rộng, thậm chí còn cử hành một cuộc họp báo cỡ nhỏ.
Bắc thành là thành phố trung tâm, đương nhiên cũng không trốn được.
Thương Đình Lập là nhà đầu tư, xuất hiện ở trong cuộc họp báo cũng có thể coi như một chiêu trò lớn, cho nên anh cũng từ chối phương án này của Thương Vân.
Lúc Sầm Dao ở nhà chuẩn bị quần áo cho Thương Đình Lập tham dự họp báo, Thương Đình Lập lại bất đắc đĩ nắm tay cô nói: "Cũng đâu phải cuộc họp lớn gì, hơn nữa anh cũng không phải là vai chính, không cần phải quan trọng hóa lên như thế"
"Em biết mà, nhưng em vẫn muốn anh ăn mặc thật hoàn mỹ"
Sao Sầm Dao không hiểu ý anh chứ, nhưng chắc đã quen với việc anh sẽ tham dự các cuộc tụ tập thế này.
Mỗi khi anh tham dự tiệc tùng hoặc có chuyện gì, Sầm Dao vẫn theo thói quen chuẩn bị quần áo cho anh.
Vì thế, rất nhiều người trong Nguyên Thịnh đều lén tám chuyện với nhau, có phải vì Chủ tịch càng ngày càng già đi nên mới bắt đầu để ý đến chuyện ăn mặc hay không.
Ở trong lòng Dao Dao, anh quá hoàn mỹ, Thương Đình Lập đương nhiên rất thích nghe nhưng anh vẫn không quên nhắc nhở: "Dao Dao, em cho anh ăn mặc đẹp thế này, em không lo trong cuộc họp báo sẽ có người thừa cơ hội dở trò với anh sao"
Sầm Dao trừng mắt nhìn anh: "Nếu như anh mà cũng bị người khác dở trò, vậy chắc chắn là do anh chủ động, hừ"
Đừng tưởng là cô không biết, bên cạnh anh chưa bao giờ vắng người, nếu như có người có thể đột phá giới hạn đến gần anh, vậy thì chắc chắn có liên quan đến anh.
"Dao Dao, xem ra em càng ngày càng sáng suốt hơn rồi"
Hai người sống chung với nhau lâu như thế, tình cảm đã từ tinh yêu dần dần thăng hoa lên đến tình thân, đương nhiên trong lòng Thương Đình Lập thì Sầm Dao vẫn là người anh quan tâm nhất, chỉ là hai người sẽ không thường xuyên hiểu lầm nhau như trước kia nữa.
Bởi vì cô tin anh, giống như anh tin cô vậy.
Lúc Sầm Dao đẩy Thương Đình Lập lên xe, Thương Đình Lập còn chưa muốn đi.
Nếu không phải hôm nay Sầm Dao còn phải ở nhà chuẩn bị vài thứ, Thương Đình Lập thật sự muốn dẫn cô theo cùng.
Cuối năm, cho dù là nhà họ Thương có ít thành viên thì cũng phải tập hợp lại đoàn viên cùng nhau.
Là vợ của Chủ tịch đương nhiệm Nguyên Thịnh, Sầm Dao đương nhiên là phải dọn dẹp trong nhà cho tốt rồi.
Cô nghe nói chú Tư và cô Út của Thương Đình Lập lần này cũng sẽ đến làm khách.
Làm việc trong công ty lâu như thế, Sầm Dao đương nhiên cũng nhìn ra xích mích giữa anh chồng nhà cô và hai người kia.
Nhưng dù sao cũng là người một nhà, thứ nên làm vẫn phải làm.
Sầm Dao ra vườn hoa cắt rất nhiều hoa hồng và hoa bách hợp cảm vào bình.
Bình cắm hoa hồng được Sầm Dao trưng trên lầu hai, tuy rằng đã kết hôn gần một năm nhưng cô vẫn phải giữ sự lãng mạn cần thiết.
Là một người phụ nữ, nếu không biết trau chuốt cho cuộc sống thì không phải quá lãng phí.
Còn việc cắt mất những bông hoa Thương Đình Lập vô cùng yêu quý kia, Sầm Dao hoàn toàn không để tâm đến.
Dù sao hoa trồng ra còn không phải để xem sao, ở ngoài sân hay trong nhà cũng giống thôi.
Sầm Dao tỉa hết những gai nhọn trên cành xong, thưởng thức thành quả của bản thân rồi đặt toàn bộ vào vị trí cô đã dự tính sẵn từ trước.
Lúc Sầm Dao định lên lầu rửa mặt, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng chuông cửa, thím Mạc trong phòng bếp lập tức lau tay định ra ngoài mở cửa.
Sầm Dao lập tức phất tay nói: "Thím Mạc, để tôi mở cho, tôi đang ở gần"
Đúng là rất gần, đi vài chục bước, Sầm Dao đã mở cửa ra.
Một người phụ nữ có khí chất dịu dàng đang đứng ngoài cửa, từ vẻ ngoài thì có vẻ hơn ba mươi tuổi, mặt mày rất xinh đẹp.
Bà mặc một chiếc áo lông chồn màu vàng nhạt, cũng không giống với mấy người phụ nữ giàu có vì hình tượng mà cậy mạnh làm bộ không sợ lạnh.
Chỉ là Sầm Dao cẩn thận quan sát một lúc sau vẫn không đoán ra được người này là ai.
Nhưng Sầm Dao cũng không thể hiện điều đó ra ngoài, ngược lại cực kỳ lễ phép hỏi: "Chào phu nhân, xin hỏi bà tìm ai"
"Kiều...
Sầm Dao, tôi là vợ của ba Đình Lập"
Kiều Dục Mẫn nhìn người phụ nữ có gương mặt xa lạ không nhận ra bà trước mắt, trong mắt có vẻ phức tạp và đau đớn không nói nên lời.
Sầm Dao đã từng gặp qua lão phu nhân, nhưng cô cũng biết lão phu nhân đã ly hôn.