“Đình Lập, Hựu Nhất, nó vừa bị tai nạn giao thông, chảy rất nhiều máu...”
Sầm Dao nhận điện thoại, khóc không thành tiếng, nấc lên từng hồi, giọng nói như vừa mất đi sự chống đỡ lớn nhất trong đời. Thương Đình Lập vừa nghe con trai bị xe tông thì đã không giữ nối sự bình tĩnh thường ngày.
Nhưng anh cũng biết kích động lúc này là vô dụng. Anh an ủi Sầm Dao: "Dao Dao, em nín khóc trước đã, nói anh nghe bây giờ em đang ở đâu?” Thương Đình Lập cố gắng kiềm chế sự bất an trong lòng. Anh biết Hựu Nhất xảy ra chuyện, Sầm Dao chắc chán đang rất tự trách, hoảng sợ và luống cuống. Đối mặt với chuyện như vậy, anh càng cần phải tỉnh táo.
Sầm Dao nhìn hoàn cảnh xung quanh, ven đường chỉ có vài ngôi nhà, trong đó có một cái là nhà vệ sinh họ vừa mới đi.
Bên cạnh có một siêu thị loại nhỏ.
“Bọn em ở..." Cô mở miệng tả kiến trúc xung quanh cho anh biết. Cô cũng không biết đây là đâu, nhưng cô biết chỉ cần nói cho Thương Đình Lập, anh chắc chắn có thể tìm được.
“Tốt, Dao Dao, em cứ đứng đó trước chờ anh tới.Em yên tâm, Hựu Nhất sẽ không có chuyện gì đâu” Anh an ủi cô cũng như tự an ủi mình. Sau khi cúp điện thoại, Thương Đình Lập xoay người dặn dò: “Lão Phó, mau chạy tới vịnh Thiển Thủy”
“Vâng, cậu chủ” Ông Phó cũng hiểu được sự khẩn cấp trong giọng nói của cậu chủ.
Lúc trước dù trắc trở cũng chưa từng thấy cậu chủ như vậy. Ông Phó vừa lo lắng trong lòng vừa đạp chân ga lao thẳng đi. Vịnh Thiến Thủy chính là chỗ Sầm Dao đang ở. Cô ngã quỵ dưới đất, nước mắt và máu loãng hòa cùng nhau.
Nhìn Hựu Nhất hoạt bát khi xưa giờ lại nằm trên mặt đất không hề cử động, lòng Sầm Dao như bị xé rách. Hựu Nhất là một đứa nhỏ thông minh lanh lợi biết bao. Lần nào cũng vậy, dù cho có xảy ra chuyện gi thì đều đứng về phía cô, cho cô ấm áp. Đôi lúc tức giận cũng chỉ cứng miệng nhưng trong lòng vẫn luôn nhớ thương cô. Ông Phó và thím Mạc đều nghĩ Hựu Nhất luôn quấn quýt, không chịu xa rời cô. Nhưng chỉ có trong lòng cô biết rõ, người thật sự không thể rời xa là cô. Từ nhỏ cô đã không có tình yêu thương của ba mẹ, người chồng cũ yêu cũng không phải cô. Dù bây giờ cô ở chung với Thương Đình Lập nhưng trong lòng vẫn có cảm giác bất an. Chỉ có mỗi khi Hựu Nhất ở bên cạnh thì cô mới có thể cảm nhận được mình được người khác cần.
Nhưng bây giờ đứa nhỏ này lại nằm trên mặt đất, dường như không có sự sống. “Sao có thế? Sao người chế không phải là cô. Sao có thể. Sầm Dao, sao cô lại may mắn như vậy” Sâm Hoàn chạy xuống xe, lớn tiếng gào thét. Cô ta không còn giả vờ làm chị em tốt gì trước mặt cô nữa. Bởi vì hiện tại đã không cần thiết nữa. “Vì sao? Sâm Hoàn, tôi tự hỏi bản thân chưa từng có lỗi với cô.
Lần trước cô tìm người hại tôi, tôi đã tha thứ cho cô. Nhưng vì sao cô vẫn muốn hại tôi” Sầm Dao ngẩng đầu, ánh mắt mềm mại trở nên sắc bén, kết hợp với khóe mắt ửng đỏ tạo thành lực uy hiếp rất lớn. Sầm Hoàn lảo đảo đi tới, nhìn Sầm Dao lần đầu tiên căm thù nhìn cô ta, không những không thấy sợ mà ngược lại rốt cuộc lộ ra gương mặt thật, điên cuồng cười lớn: “Không có lỗi với tôi.
Sầm Dao, cô có phải đã quên không? Người đàn ông tôi yêu bị cô cướp đi, chỉ cần cô chết thì anh ấy mới có thể yêu tôi” Hản là nghĩ tới hình ảnh giấc mơ trở thành sự thật, mặt cô ta nhanh chóng đỏ lên, trong mắt lộ ra vẻ mộng ảo.
Nhưng cô ta đã nhanh chóng tỉnh táo lại.
Sầm Hoàn dùng tay chỉ Sầm Dao, hận thấu xương quát: “Nhưng vì sao? Vì sao người chết lại không phải cô?” “Cô điên rồi” Sầm Dao nhìn đứa em gái cô cưng chiều còn bóng dáng. Thương Đình Lập vừa xuống xe liền chạy thẳng tới bên cạnh Sầm Dao.
Hình ảnh đầu tiên ánh vào mắt là đứa con trai hoạt bát đang nằm trong vũng máu. Mà Sầm Hoàn định chạy trốn đã tức khắc bị ông Phó xuống xe cùng lúc bắt được. “Buông tôi ra. Ông là ai, dựa vào đâu mà hạn chế hành động của tôi” Sâm Hoàn quơ tay, dáng vẻ liệu mạng. Động tác của ông Phó vẫn linh hoạt nhưng cũng không tránh khỏi người phụ nữ đang nổi điên, bị cô ta cào trúng mặt. “Lão Phó, khiến cô ta câm miệng” Thương Đình Lập vừa nhìn dáng vẻ này của cô ta thì biết chuyện tình chắc chắn có liên quan tới cô ta.
Anh vốn không phải người có tính tình tốt, lúc này càng muốn khiến cô ta đổ máu.
Loại người phiền phức chỉ biết làm việc xấu này khiến người khác chán ghét nhất. Người anh phái đi giám sát cô ta vậy mà lại vô dụng. Ngay cả một người phụ nữ cũng không canh chừng được. Dám để cô ta làm con trai anh bị thương.Tiền sẽ lập tức chuyển tới thẻ của cậu. Nhớ kỹ, trốn xa đi, nhất định đừng trở về” Giọng nói dịu dàng như đang nhẹ nhàng nói chuyện lại khiến người khác cực kỳ sợ hãi. Không phải, cũng không nên trách bà.
Người đàn ông đối diện hiển nhiên nghe hiểu được ý ngầm của người phụ nữ. Run giọng trả lời: “Bà chủ, bà yên tâm, tôi chắc chắn sẽ chạy xa” Sau khi cúp điện thoại, người phụ nữ yên lặng lái xe rời đi. Lúc này, nơi xa mơ hồ truyền tới động tĩnh.
Nhìn kỹ sẽ thấy một chiếc Porsche đen đang từ xa chạy tới. Trên mui chiếc xe đó còn gần vòng hoa hình trái tim, phía trên có hai búp bê, vừa nhìn đã biết là xe hoa. Sâm Hoàn nhìn thấy liền trừng lớn hai mắt, trong mắt lộ vẻ sợ hãi. Cô ta biết mọi chuyện không ổn, lập tức chạy về xe, định nhanh chóng bỏ trốn. Chiếc Lamborghini chạy nhanh về phía trái ngược với Porche, khi Porche dừng lại thì chiếc xe kia đã không còn bóng dáng. Thương Đình Lập vừa xuống xe liền chạy thẳng tới bên cạnh Sầm Dao.
Hình ảnh đầu tiên ánh vào mắt là đứa con trai hoạt bát đang năm trong vũng máu. Mà Sầm Hoàn định chạy trốn đã tức khắc bị ông Phó xuống xe cùng lúc bắt được. “Buông tôi ra. Ông là ai, dựa vào đâu mà hạn chế hành động của tôi” Sâm Hoàn quơ tay, dáng vẻ liều mạng. Động tác của ông Phó vẫn linh hoạt nhưng cũng không tránh khỏi người phụ nữ đang nổi điên, bị cô ta cào trúng mặt.
“Lão Phó, khiến cô ta câm miệng” Thương Đình Lập vừa nhìn dáng vẻ này của cô ta thì biết chuyện tình chắc chắn có liên quan tới cô ta. Anh vốn không phải người có tính tình tốt, lúc này càng muốn khiến cô ta đổ máu. Loại người phiền phức chỉ biết làm việc xấu này khiến người khác chán ghét nhất. Người anh phái đi giám sát cô ta vậy mà lại vô dụng.
Ngay cả một người phụ nữ cũng không canh chừng được. Dám để cô ta làm con trai anh bị thương. Thương Đình Lập đã trải qua nhiều chuyện, đương nhiên nhìn ra lúc này con trai anh đang hôn mê. Tuy chảy rất nhiều máu, nhìn rất nghiêm trọng nhưng vẫn còn sự sống. Anh bấm một dãy số, nổi giận đùng đùng: “Xe cấp cứu vừa gọi sao vẫn chưa tới, bệnh viện mấy người không biết ở đây vừa có tai nạn giao thông sao?”