Khiến Oánh Oánh không cho phép bất cứ người nào thay thế thân phận của cô.
Làm cho người xa lạ trước mặt nhớ mãi không quên.
Cô đột nhiên rất muốn biết, bởi vì cô của quá khứ hình như hoàn toàn khác với cô của hiện tại.
Nhưng cho dù trong lòng cô có thắc mắc đến cỡ nào bây giờ cũng không phải là lúc để hỏi.
Cô biết người phụ nữ trước mặt chắc là đang làm việc ở công ty Oánh Oánh, cho nên cực kỳ lễ phép hỏi: "Xin chào, tôi có thể hỏi thăm chút không, cô làm việc ở đây sao?"
Lê Thanh gật đầu.
Sầm Dao lập tức vui vẻ nói: "Vậy cô có quen Khương Oánh Oánh không?"
Nghe người trước mặt nói ra tên của Chủ tịch Khương, Lê Thanh lập tức trở nên đề phòng, nhưng vẫn chưa xác định được cô có phải là bạn của Chủ tịch Khương hay không, đành phải giả bộ thắc mắc hỏi: "Có quen, nhưng cô tìm cô ấy để làm gì? Cô là bạn của cô ấy sao?"
Sầm Dao gật đầu nói: "Đúng vậy, tôi có chuyện rất quan trọng muốn tìm cô ấy"
Lúc Sầm Dao cho rằng sau khi cô nói thế này rồi, người trước mặt sẽ dẫn cô đi gặp Khương Oánh Oánh.
Lê Thanh lại lắc đầu, ngượng ngùng nói: "Xin lỗi, đây là chuyện riêng của cô ấy, không có sự đồng ý của cô ấy, tôi cũng không thể tự quyết định cho cô ấy được, cho nên thành thật xin lỗi cô"
"Không thể du di cho một chút sao?"
Sầm Dao cũng biết cô làm thế là đang gây khó xử cho cô ta, nhưng cô lại rất lo cho Oánh Oánh.
"Xin lỗi"
Lê Thanh lắc đầu, nhưng cô vẫn chỉ cho Sầm Dao một cách khác: "Tuy rằng tôi không thể dẫn cô vào, nhưng nếu như cô là bạn của Chủ tịch Khương thì cũng có thể gọi điện thoại cho cô ấy"
Sầm Dao nghe vậy đột nhiên sực nhớ ra, cô vội vã chạy lại đây, cũng quên mất có thể gọi điện cho Oánh Oánh.
Sầm Dao lập tức lấy điện thoại gọi cho Oánh Oánh.
Khương Oánh Oánh đang ngồi trong công ty xử lý đống công việc bị chồng chất mấy ngày nay, khi nhìn thấy điện thoại vang lên, còn tưởng là chuyện hợp tác nào đó có vấn đề, khi nhìn thấy hai chữ Dao Dao đang hiển thị trên di động, gương mặt trắng bệch cuối cùng cũng lộ ra nụ cười.
"Dao Dao, làm sao vậy, giờ này chị không làm việc à?"
Nhìn thời gian trên điện thoại, Oánh Oánh trêu chọc.
"Chị tự cho bản thân nghỉ phép, hơn nữa bây giờ chị đang ở dưới sảnh công ty em đây"
"Cái gì"
Khương Oánh Oánh nghe vậy, lập tức chạy về phía cửa sổ thủy tinh trong công ty nhìn thẳng xuống dưới.
Khoảng cách quá xa, Khương Oánh Oánh cũng không nhìn thấy rõ người ở dưới là ai.
Nhưng cô biết Dao Dao sẽ không lừa cô, lập tức nắm chặt di động chạy lại chỗ thang máy.
Chờ xuống đến lầu một, nhìn thấy Dao Dao đang nói chuyện với Lê Thanh, Khương Oánh Oánh cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
"Dao Dao, sao chị lại đến đây một mình, Thương Đình Lập không đưa chị đến sao?"
Khương Oánh Oánh biết Dao Dao không hề biết đường xá ở Bắc Thành, có thể nói là hoàn toàn không biết chút gì, nếu như bị bắt cóc thì thậm chí còn tìm không được đường vẽ.
Lúc Khương Oánh Oánh bước xuống Sầm Dao đã len lén nhìn cô vài lần, khi thấy trên mặt của Oánh Oánh trừ vẻ mệt nhọc ra cũng không hề có vẻ buồn bã đau lòng, đoán chắc là cô ấy chưa biết chuyện xảy ra trong bệnh viện.
Cho nên cũng không nhắc đến những chuyện đó, mà chỉ nói về công ty của cô ấy, cực kỳ tự hào nói: "Không phải chị tò mò về công ty của em sao? Không mời chị đi lên tham quan à?"
Thấy ánh mắt chờ mong của Dao Dao, Khương Oánh Oánh trước giờ luôn được Dao Dao quan tâm hiếm lắm mới cảm thấy có chút đắc ý.
Cô cười nói: "Được thôi"
Sau đó cô nói với Lê Thanh đang đứng cạnh: "Đúng là không ngờ hai người lại gặp nhau nhanh đến thế, tôi quên nói cho cô biết, tuy rằng ba năm trước Dao Dao gặp chuyện nhưng thật ra vẫn không chết, vì mặt bị thương cho nên mới đi chỉnh sửa lại một chút, nhưng tôi tin chắc là Tiểu Thanh cũng không nhận ra cô ấy đúng không"
"Thật sự là Chủ tịch Sâm sao?"
Nhìn gương mặt không hề có điểm nào giống với trước kia, Lê Thanh vẫn không thể tin nổi.
Nhưng cô cũng biết rất rõ, nếu thân phận của Dao Dao là giả, người đầu tiên không thừa nhận chính là Chủ tịch Khương. Truyện hay luôn có tại [ tr umtruyen.N ET ]
Đôi mắt xinh đẹp đang nhìn Sầm Dao lập tức rơm rớm nước mắt, hốc mắt cũng đỏ lên, vừa rồi cô ấy còn trông như một người tinh anh trong xã hội, bây giờ hình như lại biến thành một người vừa ngốc vừa ngây thơ.
Sầm Dao gật đầu: "Là tôi"
"Dao Dao, vậy mà tôi lại không nhận ra cô."
Lê Thanh vươn tay cẩn thận nắm lấy tay Sầm Dao, trong mắt tràn đầy áy náy.
"Không sao, tôi của lúc trước nếu như nhìn thấy dáng vẻ tôi của bây giờ, chắc là cũng không nhận ra được"
Sầm Dao cười cười không quá để ý đến sự áy náy của Lê Thanh.
Chắc là một người thật sự có quan hệ thân quen, lúc Oánh Oánh không nhận ra cô, nghi ngờ cô, cô cảm thấy tim mình rất đau, giống như có thể bị xé rách bất cứ lúc nào vậy.
Khi đó cô lập tức biết, cô chắc chắn là Sầm Dao.
Bởi vì chưa từng có người nào làm cô xúc động đến thế.
Sau đó lại nhớ đến sức hấp dẫn đặc biệt của Thương Đình Lập, chỉ mới nhìn thấy mặt anh đã bắt đầu rung động, bảy giờ nghĩ lại thật ra cũng chỉ là do cơ thể vẫn còn lưu giữ lại những ký ức sâu sắc nhất về anh.
Cho dù đã quên hết mọi thứ thì sao chứ, tim, xương cốt, thậm chí là từng tế bảo của cô đều nhớ rất rõ những người có sự tồn tại sâu sắc trong sinh mệnh của cô, cho dù có mất đi trí nhớ cũng không thể biến mất được.
Lúc gặp Lê Thanh, tuy rằng vẫn có chút hảo cảm, nhưng cũng không có quá nhiều cảm giác, chắc chỉ là một người bạn khá thân mà thôi.
Dù sao một người cũng không thể nào nhớ kĩ vô số người quan trọng được.
Oánh Oánh chỉ có một, Đình Lập chỉ có một, Hựu Nhất cũng thế.
Tuy rằng Sầm Dao nói đùa để Lê Thanh bớt áy náy, nhưng hai người làm cách gì cũng không thể để cảm giác xa lạ kia mất đi được.
Cho dù có che giấu như thế nào thì có một số việc vẫn sẽ thay đổi.
Lúc Sầm Dao và Khương Oánh Oánh lên công ty, Thương Đình Lập đã lái xe dừng ở chỗ Sầm Dao vừa mới đứng.
Sắc mặt anh nhìn qua rất lạnh lùng, trong lòng lại vô cùng phức tạp dao động.
Bởi vì anh cảm giác được ký ức của Sầm Dao đang dần dần khôi phục, từ việc cô không biết địa chỉ công ty của Khương Oánh Oánh nhưng vẫn đến nơi này an toàn.
Hoặc là chủ động hỏi thăm Lê Thanh.
Sâu bên trong nội tâm của Sầm Dao vẫn khá đề phòng mọi người, cho nên có đôi khi cho dù cô gặp rắc rối, cũng thà tự chịu khổ một mình chứ sẽ không nhờ sự giúp đỡ của người khác.
Thương Đình Lập không biết nên vui hay nên lúng túng nữa.
Dù sao trong những ngày này, trừ việc Sầm Dao không có ký ức ra, hai người bọn họ sống cùng nhau còn hòa hợp hơn trước kia nhiều.
Có lẽ lúc trước anh chưa cho cô đủ cảm giác an toàn, cho nên mỗi lần khi đi ngủ hoặc nói chuyện, trong mắt cô luôn có chút khủng hoảng mà người khác rất khó phát hiện ra.
Cho nên khi cô mất tích lần thứ hai, anh thậm chí còn nghĩ có phải cô muốn vứt bỏ anh hay không.
Hơn nữa từ trước đến giờ anh chưa bao giờ quên, lần cuối cùng khi nói chuyện cùng cô, cô nói cô có chuyện muốn nói với anh.
Trong lòng anh cảm thấy hoảng loạn hơn vui vẻ rất nhiều.
Bởi vì khi cô bỏ đi mà không thèm quay đầu lại, anh đã lo lắng, sau khi cô suy nghĩ cẩn thận rồi có phải sẽ quyết định bỏ rơi anh không.