Anh cố ý chơi trò bí mật với cô, ngón tay thon dài khô ráo lại nhẹ nhàng vươn về phía mặt cô, sau khi lau sạch vết nước mắt rồi, anh nhìn chăm chú cô, khó hiếu hỏi: "Sao cô lại khóc"
Tô Kiều đập bay tay anh, xoa xoa mặt làm như không có việc gì, đưa cái ly đang cầm cho anh nói: "Nước của anh đây, uống nước xong, anh Thương cũng nên quay về thôi"
Thương Đình Lập nhìn cái ly trong tay cười cười, làm như không hề nghe thấy câu nói đuổi người khi nãy của cô, anh quay mặt vào trong nhà, lúc sắp bước vào cửa thì cơ thể hơi nghiêng, ly nước còn chưa uống hết trong tay lập tức đổ hết lên quần áo.
Áo vest đen cho dù bị đổ nước lên thì trong bóng đêm như thế này cũng không quá rõ ràng, anh lại dùng vẻ mặt khó xử nhìn cô: "Không xong, quần áo tôi ướt hết rồi"
Tô Kiều lạnh lùng nhìn anh, hai tay nắm chặt thành quyền, cố kìm nén cảm xúc bực bội trong lòng xuống.
"Vào đi, tôi đi ra ngoài mua cho anh một bộ quần áo mới"
Tô Kiều tức giận nói.
Cô thật sự không hiểu, một người trưởng thành như anh Thương, tại sao ngay cả việc uống miếng nước mà cũng có thể để đổ lên người được, đúng là phục thật.
"Làm phiền cô rồi"
Thương Đình Lập cười nhạt, nhìn qua tính tình rất tốt, cũng lại làm cho cảm xúc bực bội vừa mới xuất hiện trong lòng Tô Kiều bị đè xuống hoàn toàn.
Chờ đến khi Tô Kiều đi vào siêu thị gần khu cô sống mua đại một bộ quần áo về, cô mới nhớ ra, anh có muốn mặc loại quần áo dùng một lần này hay không chứ.
Quần áo trong siêu thị cũng không có thương hiệu nổi tiếng nào, lúc Tô Kiều mua quần áo cũng chỉ chọn đại một bộ quần áo mặc ở nhà mà thôi.
Áo sơ mi màu trắng và một cái quần thoải mái.
Lúc cô đưa sang cho anh, thật sự không có mặt mũi nhìn vẻ mặt của Thương Đình Lập, cũng không nhìn thấy khóe miệng anh giật giật, giống như không biết nên nói cái gì.
Đương nhiên chuyện do anh làm ra thì đương nhiên phải tự chịu trách nhiệm rồi.
Thương Đình Lập vào toilet thay một bộ quần áo khác rồi bước ra.
Tô Kiều cầm quần áo anh vừa mới thay ra đi phơi.
Hai người và một đứa bé không nói tiếng nào ngồi xem tỉ vi.
Mấy tiếng sau.
"Trên cổ anh hình như có cái gì nổi lên đó"
Tô Kiều vốn đã không tập trung xem tỉ vi, trong lúc nhìn đông nhìn tây lại phát hiện ra trên cổ Thương Đình Lập có nổi lên chút hồng hồng, nếu không cẩn thận nhìn thì sẽ không phát hiện ra được.
Thương Đình Lập nghe vậy thì vươn tay sờ cổ.
Cảm giác sần sần, đúng là hơi khó chịu.
"Tôi không nhìn thấy"
Thương Đình Lập ngồi bên cạnh nhìn cô, mặt mày rõ ràng vẫn rất lạnh nhạt nhưng trong mắt lại hiện lên chút vô tội.
Không còn cách nào khác, Tô Kiều chỉ đành vào phòng ngủ lấy một cái gương nhỏ ra cho anh.
Sau khi lấy gương thì cũng nhìn thấy rõ hơn.
Trên cổ anh nổi lên từng mảng nhỏ màu đỏ, nhìn một cái là nổi hết da gà, cực kỳ đáng sợ.
Từ trước đến giờ Thương Đình Lập chưa từng gặp phải vấn đề này, anh hơi nhíu mày, vì không muốn Tô Kiều tự trách bản thân nên nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Chắc là bị dị ứng, không sao, quần áo của tôi chắc là sắp khô rồi, có thế đi lấy giúp tôi không, tôi mặc xong rồi đi về trước"
Anh chủ động nhắc đến việc ra về, nếu như không xảy ra chuyện anh bị dị ứng thì Tô Kiều đương nhiên sẽ rất vui về.
Bây giờ tâm trạng của cô lại không quá tốt.
Cô kéo tay anh nói: "Đừng cậy mạnh như vậy, chúng ta đi bệnh viện"
"Không cần"
Anh lập tức đẩy tay cô ra từ chối.
Tô Kiều thấy anh không nghe lời cô thì trong lòng rất tức giận, cũng không nói nhiều, ôm Manh Manh đứng dậy bước tháng ra cửa, thấy Thương Đình Lập vẫn còn đứng ở đó không chịu nhúc nhích thì lạnh lùng trào phúng nhìn anh: "Không phải anh nói muốn đi sao? Đi nhanh lên."
Thương Đình Lập bị cô làm nghẹn họng.
Mãi đến khi lên xe, hàng ghế sau cũng có một lớn một nhỏ đang ngồi, Tô Kiều còn đang chỉ đường cho anh, Thương Đình Lập mới đoán được ý nghĩ trong lòng cô.
Chờ đến khi tới bệnh viện rồi, Thương Đình Lập cũng không cứng đầu nói không đi nữa.
Vào bệnh viện làm kiểm tra tạm thời, bây giờ cũng chỉ có y tá trực đêm, không thể nào làm mấy xét nghiệm phức tạp được.
Chờ đến khi có kết quả, bác sĩ nhìn giấy khám bệnh của anh, bất đắc dĩ lắc đầu: "Anh Thương, anh bị dị ứng da, cho nên khi mặc quần áo phải cẩn thận, đặc biệt là quần áo chưa được giặt sạch có rất nhiều vi khuẩn"
Bác sĩ chỉ cần đọc lướt qua một cái là biết ngay anh mặc quần áo chưa giặt.
Nhưng cái này cũng chẳng lạ gì, phần lớn quần áo đều khá giống nhau, hơn nữa bác sĩ luôn khá nhạy cảm đối với mấy thứ sạch sẽ, có thể nhìn ra được cũng bình thường thôi.
Lời này của bác sĩ làm Tô Kiều đỏ ửng mặt, cô rất tự trách, nếu không phải cô mua cho anh bộ quần áo này thì chuyện này cũng sẽ không xảy ra.
Lấy một ít thuốc bôi ngoài da về, Tô Kiều lại chủ động mời anh: "Anh Thương, anh còn chưa hết dị ứng, ở nhà một mình có được không? Nếu anh không ngại thì có thể ở tạm nhà tôi mấy ngày, cũng có thể đón Hựu Nhất đến ở cùng"
Dù sao nếu như chỉ mời một mình anh, nghĩ lại sẽ cảm thấy cô không có ý tốt.
Manh Manh ở bên cạnh cũng nói thêm: "Chủ ơi, chú và anh trai có thể đến không, sau này con còn có thể chơi cùng với anh trai nữa."
Thương Đình Lập vừa lái xe, vừa thông qua kính chiếu hậu nhìn một lớn một nhỏ đang ngôi ở hàng ghế sau, mím môi đồng ý: "Được, lát nữa tôi gọi điện thoại nói với Hựu Nhất"
Tô Kiêu cũng lơ đãng nhìn vào kính chiếu hậu, ánh mắt chạm vào nhau, mặt lập tức đỏ bừng, cố gắng khống chế nhịp tim đột nhiên tăng nhanh.
Trong lòng không ngừng an ủi bản thân, đừng có sợ, còn không phải là ở vài ngày thôi sao? Có cần phải căng thẳng đến vậy không? Hựu Nhất bị ba ném lại một mình trong bữa tiệc làm chướng ngại vật cản trở Thương Vân, lúc đầu cũng rất khó chịu, nhưng sau khi biết được Thương Vân là ông chủ kiêm luôn người sáng tạo ra Thần Hành Lục Giới,lập tức sùng bái hỏi cậu một đống câu hỏi, chẳng hạn như vì sao có thể nghĩ ra được trò chơi này, sao có thể làm cho hình ảnh trong trò chơi phong phú như thế, mặc kệ là sản xuất, tìm kiếm kho báu hay thám hiểm đều có liên quan đến hiện thực, còn có thể cộng minh với suy nghĩ của người chơi nữa.
Hỏi đến mức Thương Vân không còn sức lực để chú ÿ đến Sầm Dao nữa.
Chờ đến khi người đi rồi Thương Vân mới cảm thấy sai sai.
Đã trúng kế rồi.
Cậu hơi bất đắc dĩ, nhưng là người thân cùng chung dòng máu, cậu cũng không chán ghét Hựu Nhất.
Chỉ có thể thầm hy vọng ràng đêm nay sẽ không có chuyện gì xảy ra.
"Ba à, ba đúng là càng ngày càng giỏi, mới đây thôi mà đã vào nhà của người ta rồi, bội phục, bội phục"
Hựu Nhất nằm trên ghế, mặt đầy khâm phục.
Thương Đình Lập không nói gì, cứ nhìn chằm chằm cậu, mãi đến khi cậu thấy ớn lạnh giật giật khóe môi nói: "Ba à, cho đừng có nhìn con như thế được không? Mỗi lần ba nhìn con bằng ánh mắt thế này, con lại có dự cảm không tốt"
Thương Đình Lập cong khóe môi: "Con sợ ba chơi con à?