Thương Đình Lập thấy cậu ôm Manh Manh khẽ đỗ dành, trong lòng có hơi khó chịu, ngoài miệng lại nói: "Nếu thích con nít như vậy, không bằng sớm kết hôn rồi sinh một đứa đi"
"Chuyện này không cần anh Thương phải lo lắng, tôi vẫn thích cuộc sống độc thân hơn"
Xử lý xong chuyện chính, hai người bọn họ vẫn là tình địch.
Chắc là do lâu rồi không gặp được Manh Manh, cho dù Thương Vân muốn đi, Manh Manh chỉ cần khóc lóc quậy phá một tí, lập tức nuốt xuống những lời này vào.
Mãi đến khi trời tối, Thương Vân mới đành phải bỏ mặt những suy nghĩ lưu luyến của Manh Manh, kiên quyết đi mất.
Nhưng trước khi đi, cậu khẽ vuốt vẻ cái đầu đang gục xuống của Manh Manh, dịu dàng nói: "Nếu Manh Manh muốn gặp chú, vậy lần sau đến nhà chú chơi được không?"
Manh Manh vừa nghe thấy lập tức tươi tỉnh hơn một chút.
Thương Đình Lập đứng ở một bên thấy Thương Vân cực kỳ ngang nhiên bắt cóc con gái của anh, tức đến bật cười.
Anh cúi đầu, giọng nói lướt qua vành tai Sầm Dao, cảm giác ai oán bên trong gần như không hề che giấu.
"Dao Dao, Manh Manh thích Thương Vân như vậy, anh không vui chút nào."
Sầm Dao sờ đầu anh, an ủi: "Cũng không có cách nào, anh xuất hiện quá trễ, Vân đã sống chung với Manh Manh mấy năm trời, tình cảm đương nhiên là khác nhau rồi"
Thương Đình Lập vốn muốn nghe Sầm Dao an ủi mấy câu, không ngờ cô lại thẳng thần đến thế, đành bất đắc dĩ thở dài.
Nếu đã biết được nhiều điểm yếu như thế, Thương Đình Lập lập tức báo cáo chuyện này cho đồn cảnh sát.
Dù sao bị đánh đánh đập đến chết thì phải chịu trách nhiệm pháp lý, để cảnh sát đi tìm còn rõ ràng hơn để anh tự mình ra tay nhiều.
Tô Yếm nhíu mày nhìn người báo án: "Gần đây Anh Thương có nhiều chuyện phiền phức như thế, lại còn dám ngang nhiên bước vào đồn cảnh sát, không sợ sẽ bị truyền thông chụp được đưa lên mạng sao"
Thương Đình Lập lạnh nhạt nhìn anh nói: "Tôi đến đây để báo án chứ không phải đến để nhiều chuyện với anh"
Sau đó lấy mấy tấm ảnh chụp đưa cho Tô Yếm xem.
Thấy anh ta đã chú ý vào nó rồi, Thương Đình Lập mới không nóng không lạnh nói: "Kết quả giám định tử thi trong hình là của em họ của tôi, ba năm trước cô ta đã mất tích, hôm qua có người gửi kết quả giám định này cho tôi, tôi hy vọng cảnh sát các anh có thế điều tra giúp tôi, mặc kệ chuyện này có phải là thật hay không, ít nhất cũng phải điều tra ra được sự thật"
Tô Yếm nhìn anh, gật đầu nói: "Đây là trách nhiệm của chúng tôi "
Tính cách hai người đều rất lạnh nhạt, đương nhiên không thể trò chuyện nhiều với nhau.
Thương Đình Lập thấy mọi chuyện đã xong, lúc định rời đi thì Tô Yếm lại kêu anh lại.
"Đưa mấy thứ này cho ông cụ giúp tôi"
Tô Yếm lấy ra một cái túi thật lớn, không nhìn rõ bên trong có cái gì.
Thương Đình Lập không nhận lấy, anh cảm thấy bản thân anh không thân với anh ta, anh cũng sẽ không chuyển đồ giúp.
"Muốn tặng quà cho ông cụ Ngôn thì anh tự đi mà tăng, nếu tôi đi đưa, anh bảo Ngôn Phong sẽ nghĩ như thế nào đây"
Nếu Tô Yếm không cầm quà ra, Thương Đình Lập gân như quên mất mấy hôm nữa chính là sinh nhật lần thứ tám mươi lăm của ông cụ Ngôn.
Tô Yếm nghĩ một lúc, cảm thấy đúng là thế, lúc đầu anh cũng không nghĩ nhiều như vậy.
"Xin lỗi"
Tô Yếm cất quà về.
Thấy anh ta lại quay về chỗ ngồi, Thương Đình Lập nhíu mày hỏi: "Năm nay anh vẫn không đến thăm ông cụ Ngôn sao?"
Thật ra mọi người đều thấy rất rõ, người ông cụ Ngôn xem trọng nhất chính là anh ta và Ngôn Phong.
Nhưng Ngôn Phong không thích bị người khác gò bó, làm việc lại rất tùy ý, làm thanh danh ở bên ngoài cũng không tốt.
Tính tình của ông cụ Ngôn rất nóng nảy, đương nhiên đã cãi nhau với Ngôn Phong không biết bao nhiêu lần, quan hệ giữa hai người cũng không coi là thân thiết.
Tuy bà cụ Ngôn vẫn rất cưng chiều Ngôn Phong, lúc anh quá quậy phá cũng đã từng yên lặng khuyên nhủ, nhưng khi thấy không có tác dụng gì thì bắt đầu dùng gậy gộc để dạy dỗ anh.
Ngược lại làm cho anh vừa kính vừa yêu.
Nhưng, ít nhất, ít nhất ở trước mặt bà cụ Ngôn, Ngôn Phong cũng không dám làm ra chuyện gì.
Tô Yếm lại khác hẳn.
Anh không quan tâm người nào trong nhà họ Ngôn, cũng không để ý đến cái nhìn của người khác.
Cho nên cho dù anh không mừng sinh nhật của ông cụ Ngôn, lúc mọi người xôn xao bàn tán, anh cũng chưa từng có hành động gì.
Bây giờ anh đột nhiên tặng quà sinh nhật cho ông cụ Ngôn, hơi giống như chồn chúc tết gà vậy.
Tô Yếm nhìn Thương Đình Lập, không đưa ra bất kỳ ý kiến gì về ánh mắt nghi ngờ của Thương Đình Lập.
Nhưng hiếm khi lại khuyên nhủ: "Người dạo gần đây các anh chọc phải, tốt nhất nên xử lý nhanh đi, nếu khi để người trong nhà biết được sợ là không có kết quả tốt gì đâu"
"Anh biết được chuyện gì ư?"
Thương Đình Lập nhíu mày hỏi.
Anh dám chắc rằng lúc nãy anh không hề để lộ ra việc tình hình gần đây không được ổn, anh ta vậy mà lại biết được.
Là tự anh ta đoán được hay là đã biết được từ trước.
Tô Yếm lại ngồi xuống xem tài liệu, làm như không nghe thấy gì.
Thấy anh ta không muốn nói, Thương Đình Lập cũng không hỏi nhiều nữa, dù sao anh cũng thấy rõ, Tô Yếm là người giống anh, mà trong mắt những người như bọn họ, nếu thật sự không muốn nói thì mặc kệ có ép như thế nào cũng không có tác dụng.
Thương Đình Lập vỗ quần áo bỏ đi vô cùng dứt khoát.
Sau khi bóng dáng của anh hoàn toàn biến mất rồi, Tô Yếm mới ngẩng đầu lên nhìn về hướng anh vừa rời đi.
Trong mät anh ta lộ ra vẻ phức tạp làm người khác xem không hiểu được, mãi đến khi điện thoại trên bàn anh ta rung lên, nhìn thấy tin nhắn làm cho anh vui vẻ kia, cuối cùng cũng không rối rằm nữa.
Những thứ nên nhắc anh đã nhắc rồi, chuyện còn lại chỉ có thể do bọn họ tự tính toán.
Lúc Thương Đình Lập quay về công ty vẫn luôn suy nghĩ xem Tô Yếm làm sao biết được những chuyện đó, rốt cuộc thì anh ta đã biết được bao nhiêu chuyện.
Sầm Dao thấy anh nhíu mày, vô cùng đau lòng, vươn tay nhẹ nhàng ấn Thái Dương của anh, xoa nhẹ giúp anh.
Lúc Thương Đình Lập hoàn hồn, quay sang nhìn cô cười cười.
Sau đó kéo cô vào lòng hỏi: "Dao Dao, sao em lại thành mặt khổ qua rồi, có phải vì anh không quan tâm đến em không, biết ngay em không thể rời xa anh dù chỉ một phút mà"
Sầm Dao cảm thấy suy nghĩ cảm thấy anh làm cho người ta rất đau lòng lúc nãy, chắc chân chỉ là ảo giác của cô mà thôi.
Rõ ràng anh còn sống tốt hơn bất kỳ người nào.
Sầm Dao nhẹ nhàng tránh ra, không muốn ngồi trong lòng anh.
Thấy cô định đi, Thương Đình Lập lập tức giữ chặt cô lại, nói: "Dao Dao, em khoan đi đã, anh có việc muốn nói với em"
Ánh mắt Sầm Dao hơi nghi ngờ, yên lặng ngồi yên trong lòng anh không nhúc nhích.
Thương Đình Lập vừa ôm chặt lấy cô hơn, vừa vuốt ve mái tóc óng mượt của Sầm Dao nói: "Dao Dao, mấy hôm nữa là sinh nhật của ông nội Ngôn Phong, đến lúc đó chúng ta cùng đi"
Sầm Dao gật đầu, sau đó hình như nhớ đến gì đó hỏi: "Hôm đó Oánh Oánh cũng sẽ đi đúng không."
"Ừ"
Thương Đình Lập không giấu cô.
Cho dù bây giờ tình cảm của Khương Oánh Oánh và người nhà họ Khương đã lạnh nhạt và mỏng manh hơn cả tờ giấy, nhưng chuyện nên diễn thì vẫn phải diễn.