“Vậy à?” Thương Đình Lập nhìn cô, ánh mắt có chút sâu xa: “Trước giờ tôi chưa từng hiểu lầm.”
Mấy từ này, rõ ràng mạnh mẽ.
Sầm Dao ngạc nhiên nhìn anh, trong lòng vỏ cớ xuất hiện nghĩ suy nghĩ đáng kinh ngạc.
Người đàn ông này, chắc không…
Nghĩ một nửa, cỏ liền ngừng lại.
Không thế nào.
Cô là người đã kết hỏn rồi. Mà anh ta lại là Thương Đình Lập. Muốn loại phụ nữ nào mà không có.
Thương Đình Lập cũng không nói nữa, chỉ lấy điện thoại lại. “Mẹ, da mặt cô ấy mỏng, chuyện hỏn nhau mẹ và con nói là được rồi.”
Lại là hỏn nhau!
sầm Dao định thần lại, che tai, làm như không nghe thấy.
“Được, vậy nói với con—con đưa người ta về nhà, có ức hiếp người ta không? Có điều, con cũng ba mươi tuổi rồi, có ức hiếp người ta một chút cũng không sao. Người cũng đã đưa về, còn ngủ trên giường của con, con nói con hoàn toàn không ức hiếp người ta, nghe ra mới là không bình thường, thật sự như vậy thì mẹ phải để lão Trần đưa con đi khám nam khoa rồi.”
“…” Sầm Dao lại sững sờ một lần nữa. Chờ đến khi cô bình tĩnh lại, liếc người đàn ông một cái, quyết định lên tiếng giải thích: “Bác gái, bác hiếu lầm rồi.”
“Hiểu lầm? Hiểu lầm chuyện gì?” Bà hỏi lại.
“Cháu và anh Thương không phải như bác nghĩ đâu.Thật ra, chuyện giữa bọn cháu chỉ là hiếu lầm, chúng cháu cùng lắm chỉ tính là… bạn bình thường thôi.” Bốn chữ cuối cùng, Sầm Dao nghĩ ngợi, ngẫm đi ngẫm lại mới tìm được
một từ thích hợp để diễn tả quan hệ giữa hai người.
Thành thật mà nói, bọn họ thậm chí còn chưa đến mức là bạn bè bình thường.
“Người trẻ tuổi các cháu… đã hôn rồi mà vẫn chỉ là bạn bè bình thường à?”
Toát mồ hôi.
Quanh đi quẩn lại vẫn là chủ đề này.
Sầm Dao quả thật là vò cùng xấu hổ.
Thương Đình Lập lấy điện thoại về, cuối cùng cũng không để loa ngoài nữa. Anh hạ giọng nói hai câu vào điện thoại rồi cúp máy.
Sắc mặt hình như hoi khó coi hơn so với lúc trước.
“Ba à, ba không vui sao?” Cậu nhóc Thương Hựu Nhất cầm bát của mình, cẩn thận hỏi.
Thương Đình Lập nhìn cậu, lại liếc nhìn người phụ nữ bên cạnh, nhếch môi không đáp.
Người đàn ông này, bình thường trông có vẻ khá dịu dàng, nhưng khi nghiêm mặt thật sự khiến người ta sợ hãi, chẳng trách bạn nhỏ Thương Hựu Nhất sợ dáng vẻ này của anh.
Chỉ là, anh đang không vui chuyện gì?
sầm Dao tự nhiên thấy hơi bối rối, ăn cũng không vào, chỉ nói: “Anh Thương, tôi ăn no rồi.”
Thương Hựu Nhất ăn xong miếng cháo cuối cùng: “Con cũng no rồi.”
“Đi lấy cặp sách, để bác Phó đưa con đến trường.” Thương Hựu Nhất chỉ nói với con mình, không hề nhìn Sầm Dao.
“Dạ.” Cậu trượt xuống ghế, mang dép đi trong nhà rồi vội vã chạy lên lầu.
Trong phòng ăn chỉ còn lại hai người Sầm Dao và Thương Đình Lập.
“Cảm ơn anh tối qua đã đưa tỏi về, làm phiền anh rồi.” sầm Dao khách khí nói với anh.
Nói xong, không đợi người đàn ông nói gì đã đứng dậy rời đi.
Nhưng vẫn chưa kịp đi thì tay đã bị một bàn tay to lớn giữ chặt lại. Bàn tay anh nóng bỏng lại mạnh mẽ, vô cớ làm tim cô đập loạn. Phản xạ có điều kiện vội rút tay ra.
Nhưng lực tay anh rất lớn, tay cô bị giữ tới phát đau cũng không thể rút ra được.
“Ba ơi, con xong rồi!” Đúng lúc này,Thương Hựu Nhất mang cặp sách sau lưng từ bên ngoài chạy vào.
Lúc này tay người đàn ông đang cầm cổ tay cô mới buông ra.
Nhìn cũng không nhìn sầm Dao, anh đứng dậy, dẫn Thương Hựu Nhất đi ra ngoài.
Cậu nhóc đi vài bước, nhớ tới gì đó, quay đầu nhìn sầm Dao vẫn đang ngây ngốc đứng ở chỗ cũ, hỏi: “Cô Tiếu Dao. Cháu tan học quay về có thể gặp cô không?”
Sầm Dao đặt một tay lên cổ tay kia, nơi đó vẫn còn lưu lại hơi ấm của người đàn ông. Cô mím môi nói: “Cò cũng phải đi ngay.”
“Vậy chúng ta lưu số điện thoại đi.” Thương Hựu Nhất khấn cầu.
Nhưng mà, chưa đợi được Sầm
Dao đọc số điện thoại, cậu nhóc đã bị người nào đó kéo ra ngoài.
Thương Hựu Nhất vỏ cùng không vui, cơ thế cứ vặn vẹo: “Ba, con còn chưa lấy được số điện thoại của cô Tiểu Dao.”
“ừ.”
“Ba thật đáng ghét! Sau này con làm sao tìm cò Tiểu Dao chơi đây?”
“Chơi cái gì chứ? Lo học cho tốt đi.” “Ba à, có phải là ba ghen con và
Tiểu Dao không? Ba yên tâm, tuy rằng con thích Tiếu Dao, nhưng con cũng thích ba mà. Bà nội nói rồi, đàn ông cần phải rộng lượng một chút!”
“…Con nghĩ nhiều rồi.”
Sầm Dao suy tư nhìn theo bóng lưng họ, rồi cũng im lặng theo sau họ ra ngoài.
“Cô Sầm, túi của cò.” Thím Mạc đưa túi cho cô.
Sầm Dao mỉm cười cảm ơn.
Bây giờ đã hơn chín giờ rồi, theo lẽ thường mà nói, điện thoại của cô lẽ ra đã bị Lê Thanh tấn công từ lâu mới phải. Nhưng mà đến giờ vẫn
không nghe thấy động tĩnh gì, thật kỳ lạ.
Cô lấy điện thoại từ trong túi ra, ấn hai cái, lấm bấm: “A, sao lại tối đen thế này? Lẽ nào hết pin rồi?”
Cô mở điện thoại lên, nhưng pin vẫn còn đầy.
Cò định gọi cho Lê Thanh, nhưng điện thoại vẫn chưa gọi đi đã có một cuộc gọi đến.
Trên màn hình hiện lên ba chữ “Bộ Tử Ngang”.
Sắc mặt Sầm Dao lạnh lùng, nhìn xung quanh, không thấy ai mới bắt máy.
“Bộ Tử Ngang, chúng ta ly hòn đi!” Không cho đối phương cơ hội nói gì, cô đã trực tiếp lên tiếng trước.
Cô cũng không nghĩ sẽ nói chuyện này qua điện thoại, nhưng mà, chỉ cần nhớ đến sự tồn tại của Du Mộng Nhị, liền cảm thấy cổ họng như nghẹn lại, không thế chịu đựng được nữa, một phút cũng không nói dây dưa với anh ta.
Thương Đình Lập đưa Thương Hựu Nhất lên xe, vừa quay lại đến cửa, chuẩn bị lên lầu, nghe thấy những lời này, bước chân ngừng lại, quay đầu nhìn cô.
Thân hình của cỏ mảnh khảnh, lưng thẳng tấp đứng đó. Có chút kiên cường, lại có chút run rẩy. Chỉ từ bóng lưng, có thể nhìn ra chút đau buồn ấn nhẫn.
Anh hơi do dự, cũng không dừng lại nữa, bước lên lầu.
Bộ Tử Ngang hình như không ngờ Sầm Dao lại đột nhiên đưa ra yêu cầu này, bên kia ngẩn người một lúc, rồi nghiến răng nói: “Tối qua cỏ ở cùng người đàn ông nào? Sao hả, bên ngoài có đàn ông thỏa mãn cô rồi, nên đợi không được muốn ly hôn với tôi?”
“Cứ cho là vậy đi.” Giọng điệu của Sầm Dao vô cùng thờ ơ: “Anh tìm thời gian đi, chúng ta ký đơn.”
“Muốn ký đơn ly hỏn?” Bộ Tử Ngang giận dữ: “Sầm Dao, cô đừng
quên thỏa thuận của cò ký với ba tôi khi cô cầu xin bước vào cửa nhà họ Bộ! Ly hôn cũng được, tiền bồi thường ba trăm triệu, cô đưa ra trước đi rồi nói.”
Bộ Tử Ngang cũng không biết mình bị làm sao nữa, rõ ràng là Du Mộng Nhị chịu uất ức nên tìm anh ta kể khổ, anh ta tức giận quay về tìm Sầm Dao hỏi tội.
Nhưng khi quay lại, lại đối diện với căn nhà vắng tanh.
Cô không ở nhà!
Nghĩ đến có thể cò cùng người đàn ông khác ở bên ngoài làm loạn, anh ta không thể bình tĩnh nữa. Cứ gọi cho cô hết cuộc này đến cuộc khác, mà người phụ nữ đáng chết này vậy mà lại dám tắt điện thoại.
Tối đó, anh ta nằm trên chiếc giường cô thường hay ngủ, lăn quay lăn lại, cá đêm ngủ không ngon. Trong đầu toàn là hình ảnh cô cùng người đàn ông khác ờ bên nhau.
Càng nghĩ càng thấy khó chịu trong lòng. Cho nên, việc đầu tiên khi thức dậy là gọi điện thoại cho cô.
Nhớ đến ba trăm triệu, Sầm Dao nghiến răng. Thời điểm liên hôn với nhà họ Bộ, trên giao ước có ghi rõ ràng trong vòng mười năm không được ly hôn, bằng không phái bồi thường cho đối phương ba trăm triệu nhân dân tệ.
sầm Dao vốn cho rằng Bộ Tử Ngang sẽ không để tâm bằng mình. Lần trước anh ta cũng đã nhắc đến việc lỵ hỏn với cò, hơn nữa, Du Mộng Nhị đã trở về rồi, bây giờ không phải là thời điếm thích hợp đế hai người họ ly hôn sao? Nhưng mà lúc này đây Bộ Tử Ngang lại từ chối.
“Bộ Tử Ngang, anh còn có thể chịu đựng được cuộc hôn nhân này của chúng ta, vậy thì anh cứ tiếp tục đi. Nhưng mà sau này, trên đầu anh biến thành đầu nhím thì anh cũng đừng bất ngờ.”
Bộ Tử Ngang giận đến không kiềm lại được, mắng: “Con điếm.”
Sầm Dao cười giễu cợt: “Con điếm này cũng là người vợ anh cưới hỏi đàng hoàng, cũng là người vợ anh cưới rồi thì không nỡ ly hôn. Anh bị cắm sừng cũng là anh tự tìm, đáng đời!”
Nhiều năm như vậy, cỏ chưa từng đứng trước Bộ Tử Ngang nói những lời tàn nhẫn như vậy. Hiện tại nói xong chỉ cảm thấy sảng khoái không gì sánh bằng.
Giọng điệu của Bộ Tử Ngang lạnh lẽo, lại hàm chứa sợ ghê tởm: “Sầm Dao, cô vẫn như mọi khi, khiến tòi buồn nôn.”
Sầm Dao cười: “Chủ tịch Bộ không cần khiêm tốn, chúng ta như nhau cá thôi.”
Sầm Dao không nói nhiều nữa, trực tiếp cúp máy.
Cũng may, ở đây lúc này không có ai, những lời cô nói không có ai nghe thấy.
Cô đứng đó cầm điện thoại trong tay, tay run run. Sau khi hít thở sâu vài hơi, bình tĩnh lại rồi, cô mới chuẩn bị rời đi.
Vừa quay đầu, cô đã sững sờ.
Trên lầu hai của biệt thự, Thương Đình Lập đang đứng, từ trên cao nhìn xuống cô. Đòi mắt thâm sâu như có ma lực, dường như muốn đem cả người cỏ dò xét rõ ràng.
Cho nên, những lời vừa rồi cô nói với Bộ Tử Ngang, anh cũng nghe hết rồi sao?
Sầm Dao không quen thể hiện sự yếu đuối trước mặt người ngoài, càng không muốn để Thương Đình Lập biết tường tận cuộc hòn nhân như vậy, lúc này chỉ cảm thấy thảm hại và quẫn bách.
Cò cất điện thoại vào túi, khóa túi lại, hạ giọng nói: “Chủ tịch Thương, tòi đi trước đây.”
Nói xong, cũng không quan tâm thái độ của người đàn ông phía sau, vội vã rời đi.
Trên lầu, nhìn theo bóng lưng lạc lõng chạy trốn của cỏ, ánh mắt Thương Đình Lập tối sầm lại.
Người phụ nữ này, tất cả những biểu hiện đều đang cự tuyệt anh, đều đang duy trì khoảng cách với anh.
Sầm Dao đi ra khỏi cổng lớn của biệt thự, nhìn cả con đường phía trước mặt mà ngây người.
Nơi này là khu Bán Sơn, giáp biển.
Di chuyển trên đường đều là xe riêng, cá ngày cũng không thế thấy được một chiếc taxi.
sầm Dao quay đầu nhìn lại khoảng sân xanh tươi um tùm của biệt thự, lại nhìn một bên biến rộng gợn sóng. Nơi đây cảnh đẹp như tranh vẽ khiến lòng người thư thái, nhưng mà lúc này cô nào có tâm trạng, nội tâm sắp sụp đổ rồi.
Làm sao đi về đây?
Đang lo lắng thì từ trong biệt thự, một chiếc Porsche Cayenne màu đen chạy từ biệt thự ra. Lúc chạy ngang qua cô, chiếc xe dừng lại.
Người lái xe hạ cửa kính xuống:
“Cô Sầm, lên xe đi.”
Thông qua cửa xe, Sầm Dao thấy Thương Đình Lập đã thay một thân tây trang, đang ngồi ở ghế sau.
Lúc này anh đang chăm chú nhìn vào màn hình máy tính, không hề ngẩng đầu lên, giống như dừng xe lại đón cò là chủ ý chủ bản thân tài xế vậy.
Nhớ lại sự lúng túng vừa rồi, Sầm Dao lắc đầu: “Không cần phiền hai người, hai người đi trước đi.”
“Nhưng cả đoạn đường này không có taxi, đi bộ thì càng khó.” Tài xế khuyên.
“Tỏi tự mình nghĩ cách.” sầm Dao kiên trì.
Tài xế khó xử nhìn người phía sau một cái, người đàn ỏng ngồi sau xe lên tiếng: “Đi đi.”, xe liền khởi động, không dừng lại nữa.
Sầm Dao nhìn theo đuôi xe, thở dài.
Người đàn ỏng này cũng thật vò tình! Cũng không thuyết phục cô.
Thuyết phục chút nữa thì cô đã lên xe rồi!
Cò đứng bên đường nghĩ ngợi, rồi lại lấy điện thoại ra, bấm một dãy số.
“A lò, Dao Dao.” Giọng nói ngái ngủ của Khương Oánh Oánh vang lên trong điện thoại.
Quả nhiên, cái cô thiên kim đại tiểu thư này vẫn còn đang ngủ!
“Oánh Oánh, em cũng ở khu Bán Sơn phải không?”
“ừm. Sao vậy?”
“Chị gửi vị trí cho em, bây giờ em qua đây giúp chị một chút. Chị ở
đây không đi ra được.
“Mới sáng sớm sao chị lại chạy tới khu Bán Sơn chứ?” Khương Oánh Oánh vừa hỏi, không nói hai lời, đã rời khỏi giường, vừa ngáp: “Chị chờ em, em rửa mặt, thay quần áo đã.”
“ừm. Chị đứng bên đường đợi em.”
Tắt điện thoại, sầm Dao gửi vị trí cho Khương Oánh Oánh.
Quả nhiên cỏ ở rất gần, chưa đầy hai mươi phút, một chiếc 911 màu hồng đã nhấn ga phóng tới.
“Dao Dao!” Cò vừa lái xe, vừa vẫy tay loạn xạ. Chiếc xe cũng lạng lách theo.
sầm Dao lùi về sau: “Đại tiếu thư, em có thể dừng xe lại rồi mới chào hỏi chị không?”
Khương Oánh Oánh quay đầu xe, dừng lại, hạ cửa xe xuống nhìn quanh: “Sao chị lại chạy tới đáy vậy?”
Sầm Dao mở cửa bước lên xe: “Nói ra rất dài”
“Vậy thì nói ngắn gọn đi. Em biết đây là biệt thự của chủ tịch tập đoàn Nguyên Thịnh, anh ấy với anh của em là anh em đó.”
“Anh ta là anh em với anh của em, em còn nhận nhầm anh ta là trai bao?”
sầm Dao đem chuyện hiểu lầm này kế với Khương Oánh Oánh, Khương Oánh Oánh nghe xong cũng sững sờ.
Cả buổi vẫn mắc kẹt trong thán phận thật sự của gã “trai bao” kia: “Cho nên…chị nói là, đêm đó chị thật sự ngủ với chủ tịch của tập đoàn Nguyên Thịnh?”
Sầm Dao liếc cô một cái: “Chị nói rồi, đêm đó bọn chị không có làm gì hết!”
“Không, cứ cho là hai người không có làm gì, thì cũng chạm nơi cần chạm, hòn nơi cần hòn rồi chứ?”
Lời Khương Oánh Oánh nói rất trực tiếp, mặt Sầm Dao đỏ lên, không tự
nhiên nhìn ra cửa sổ, từ chối trả lời vấn đề này.
Nhưng mà trong đầu lại hiện lên vô số hình ánh.
Lần đâu tiên gặp mặt đêm đó, người đàn ông đó, ngang nhiên đụng chạm toàn thân cô, thậm chí còn hôn… nơi riêng tư nhất của cô.
Những lần gặp mặt sau, cô đều cố gắng tự mình bỏ qua những thực tế đó. Bây giờ bị Khương Oánh Oánh nhắc lại, cô cảm thấy xấu hổ vô cùng.
“Dao Dao, chị mau ly hôn với Bộ Tử Ngang đi.” Khương Oánh Oánh còn kích động hơn cả cô.”
“Chị cũng muốn vậy. Nhưng là ba trăm triệu đó, bán chị cũng không được nhiều như vậy.”
“Vậy thì không chắc nha!” Khương Oánh Oánh nhướng mày: “Chị đi bán cho chủ tịch của Nguyên Thịnh thử xem? Ba trăm triệu thật có hơi nhiều, nhưng anh ta không phải không bỏ ra được.”
“Em bớt nói linh tinh đi!” sầm Dao lườm Khương Oánh Oánh: “Có ly hỏn không là việc của chị, có liên quan gì đến anh ta?”
“Sao lại không liên quan chứ? Chị đã vào cửa nhà anh ta rồi, em không tin anh ta không có ý gì với chị.”
sầm Dao lại nhớ lại trong phòng ăn, anh đã kéo tay cỏ, trên tay dường như còn lưu lại hơi ấm của anh.
Nhưng mà làm sao có thế thế nói rõ đây?
Sầm Dao hạ cửa kính xuống, đón lấy gió biển: “Cho dù chị ly hôn rồi, chị cũng không ở bên anh ta.”
Đương nhiên rồi, ánh mắt của người đàn ông đó cũng không để trên người cỏ.
Ly hôn rồi, cô là gái một đời chồng. Tuy rằng hiện nay gái một đời chồng cũng không tính là gì, nhưng anh là hoàn toàn có điều kiện tìm cô gái trẻ đẹp và trong sạch hơn
Chi nhánh tập đoàn Nguyên Thịnh.
Sáng sớm hôm nay, các nữ nhân viên đều trang điểm đẹp đẽ. sầm Hoàn ôm một đống tài liệu, thở không ra hơi chạy đến, vừa nhìn thấy họ mặt liền biến sắc: “Mọi người làm gì vậy! Mỗi người đều trang điểm thành thế này.”
Nữ đồng nghiệp cũng không khách khí: “Cô không phải cũng vậy sao? Chiếc váy hôm nay mới mua à? cổ áo xẻ sâu như vậy, còn không phải là để chủ tịch Thương nhìn.”
“Tỏi là để chủ tịch Thương nhìn đó. Đó là bởi vì lát nữa tòi phái lên báo cáo, chủ tịch Thương có thế nhìn thấy tôi. Các người đến cả phòng họp cũng không được vào, chủ tịch
Thương đâu có nhìn thấy các người, các người không phải phí công trang điểm à?”
“Chúng tòi thích vậy đấy, cô quản được chắc?”
sầm Hoàn cẳn mòi. Đối thủ cạnh tranh của cô cũng hơi nhiều quá rồi đó.
“Chủ tịch Thương, mời bên này!” Đúng lúc này, giọng nói của phó tống chi nhánh Nguyên Kính Chi vang lên. Anh dẫn một nhóm người vào phòng họp.
Người đàn ông bị đoàn người vây quanh khiến cho tất cả nữ nhân viên đều nín thở.
sầm Hoàn si mê nhìn người đàn ông, tim đập nhanh chưa từng thấy.
Từ lần trước đến tống công ty báo cáo gặp được anh, cỏ liền chắc chắn bản thân đã điên cuồng yêu anh rồi.
Người đàn ông đã trầm ổn bước vào phòng họp, dường như không hề phát hiện ánh mắt điên cuồng của nữ nhân viên. Những người tham gia cuộc họp khác lần lượt theo sau anh vào phòng họp, Sầm Hoàn ôm tài liệu lo lắng ngồi xuống.
Ánh mắt không kiềm chế được nhìn về phía người đàn ông ngồi ở ghế chủ trì.
Anh đang chăm chú xem tài liệu, lúc cô không có phòng bị, anh đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn thẳng cỏ: “Có việc?”
Giọng điệu có chút không vui, mặt Sầm Hoàn liền đỏ lên: “Không… không có…”
Chỉ có hai từ, đáp cũng không trôi chảy.
Người đàn ỏng gật gật đầu, lại hỏi một câu: “Cô là sầm Hoàn?”
sầm Hoàn trợn mắt.
Có chút không dám tin đối phương đang hỏi mình, càng không dám tin anh có thế gọi ra tên của mình.
Tim Sầm Hoàn đập nhanh đến muốn văng ra ngoài, cổ họng cử động mấy lần, cuối cùng mới tìm lại được giọng nói của mình: “Phải, em là Sầm Hoàn. Chủ tịch Thương… sao anh biết tên em?”
Thương Đình Lập không trả lời câu hỏi của cô, chỉ hờ hững đáp: “Biểu hiện cho tốt.”
“Cảm ơn chủ tịch Thương.” Sau một hồi kinh ngạc, là kích động.
Bốn chữ này tuy rất đơn giản, nhưng với Sầm Dao là sự khích lệ rất lớn.
Cò vui sướng đến không chịu nổi nữa rồi.
Trong ngàn vạn nhân viên còng ty, vậy mà chủ tịch Thương lại gọi đúng tên cô! Điều này chứng minh cái gì?
Cô càng nghĩ tim càng đập nhanh.
Suốt cá cuộc họp, cứ trì độn như vậy, một câu cũng không nghe vào tai. Đến cuối cùng khi lên bục báo cáo, cỏ phải ổn định cảm xúc mất một lúc lâu mới miễn cưỡng hoàn thành bài báo cáo.
Bên này.
Sầm Dao vừa đến phòng làm việc, Lê Thanh đã đến.
Cô đóng cửa, hỏi: “Giám đốc sầm, tối qua cô không sao chứ?”
sầm Dao lắc đầu: “Không sao.”
Lê Thanh cũng không hỏi nhiều. Hai người chỉ bàn công việc.
Sầm Dao hỏi: “Bên Lư Đỏng Hưng đã trả lời chưa? Có nói khi nào sẽ ký hợp đồng không?”
“Sáng sớm hôm nay chủ tịch Lư đã gọi điện thoại đến, nói là không gọi được cho cô, nên mới gọi đến chỗ tôi. Bảo cò đến công ty thì gọi lại cho ông ta. Nhưng trong điện thoại không nhắc nửa lời đến hợp đồng, tôi hỏi thì ỏng ta chỉ đáp vòng vo.”
“Không sao, tòi sẽ gặp ông ta. Cô ra ngoài trước, kiểm tra lại hợp đồng một lần đi.”
“Được.” Lê Thanh gật gật đầu, ra ngoài.
Sầm Dao cầm điện thoại gọi cho Lư Đông Hưng, sau một hồi hàn huyên, Lư Đông Hưng trực tiếp đi vào vấn đề: “Giám đốc sầm, tôi không giấu cò, Nhật An chúng tôi gần đây luôn muốn liên hệ với Nguyên Thịnh, nhưng khổ nỗi tìm không được họ. Tối qua nhờ có giám đốc sầm, tôi mới có cơ hội gặp mặt chủ tịch Thương một lần. Giám đốc Sầm, thế này đi, chúng ta không bằng mỗi bên đều lấy được thứ mình cần. cỏ giúp tôi hẹn chủ tịch Thương ăn cơm, bên chúng tòi cũng sẽ sòng phẳng, chỉ cần hẹn được người, hợp đồng lập tức ký. Những điều kiện khác chúng ta đều không cần bàn, thế nào?”
Lư Đông Hưng này đúng là một lão cáo già.
Cũng biết không thế mua ông ta chỉ bằng một bữa cơm.
Đối phương vẫn đang tiếp tục: “Cỏ xem nha, quan hệ của cô và chủ tịch Thương tốt như vậy, mời chủ tịch Thương ăn cơm, chỉ nói một câu là được. Chúng ta giúp đỡ lẫn nhau, được không?
Giúp đỡ lẫn nhau?
Vấn đề này, cò tuyệt đối không muốn có dính líu gì với Thương Đình Lập nữa.
sầm Dao nghĩ nghĩ: “Thế này, để tỏi thử một chút. Chủ tịch Thương là người có tính cách kỳ quái, tôi không chắc sẽ hẹn được.”
“Có lời này của cỏ thì tôi yên tâm rồi, He he, tỏi nhìn ra được, chủ tịch Thương đối xử với cỏ khác với người khác.”
Sầm Dao chỉ tùy tiện cười hai ha ha với Lư Đông Hưng rồi không nói nhiều nữa.
Cúp điện thoại rồi, lại nhớ lại lời Lư Đông Hưng nói.
Thương Đình Lập đến cùng là có ý gì với cô?
Trước cô, anh chưa từng đưa
người phụ nữ nào về Tính Viên, tại sao lại được cô về?
sầm Dao nghĩ mãi vẫn không hiểu.
Lắc đầu, ném hết mấy ý nghĩ linh tinh ra khỏi đầu óc.
Mặc kệ anh muốn gì! Người đàn ông đó là chủ tịch của tập đoàn Nguyên Thịnh, suy nghĩ của anh, cô làm sao mà đoán được? Nói không chừng, chỉ là một lúc bốc đồng mà thôi!
Chỉ là, hiện tại Lư Đông Hưng để mình hẹn anh, làm sao hẹn đáy?
Đến số điện thoại của anh cỏ cũng không có.
Thật đau đầu.
Nghĩ đến đây, điện thoại lại đổ chuông.
Liếc nhìn màn hình, vừa mở máy tính vừa nghe điện thoại.
“Chị! Chị! Em xúc động quá!” Giọng nói của Sầm Dao xuyên qua điện thoại, đập thắng vào màng nhĩ cô.
Sầm Dao đưa điện thoại ra xa, chờ cho cảm xúc của cô dịu lại, mới đáp: “Em bình tĩnh chút đi. Bánh từ trên trời rơi xuống à?”
“Trên trời không có rơi xuống bánh, nhưng mà rơi xuống cho em một anh đẹp trai! Chị nói xem em có thể không kích động không?”
Sầm Dao có chút bất lưc: “Sầm Hoàn, bây giờ chị rất bận, nếu em không có việc gì, chúng ta nói chuyện sau.”
“Chị, em cảm thấy chủ tịch Thương của bọn em thích em.” Sầm Hoàn căn bán là đợi không nối nữa, khó che giấu kích động nói hết câu.
“…Em nói cái gì?” sầm Dao đang muốn cúp điện thoại vội dừng lại: “Em nói chủ tịch Thương nào?”
“Còn có thế là chủ tịch Thương nào? Chính là ỏng chủ của bọn em, anh Thương!”
“Sầm Hoàn, em… có phải là có hiểu lầm gì không?”
“Chị, ý của chị là sao?” Vào lúc này bị tạt một gáo nước lạnh, giọng điệu của Sầm Hoàn có hơi lạnh lại: “Ý chị là em không đủ tốt, trong mắt chị, không có khả năng có người thích em sao?”
“Chị không có ý này.” sầm Dao đáp: “Theo chị biết, trong cuộc sống của Thương Đình Lập chưa từng có người phụ nữ nào được anh ta đối xử đặc biệt. Chị chỉ lo em nhất thời kích động, sau này lại không thế thoát ra, đến cuối cùng người bị tổn thương sẽ là chính em.”
Sầm Hoàn vẫn chỉ là một cò gái tâm tư đơn thuần, Sầm Dao không hy vọng Sầm Hoàn bị tổn thương trong sự mập mờ này.
“Chị, chị nói không sai, anh ấy đúng là chưa từng đối xử đặc biệt với phụ nữ, nhưng mà, em không giống như vậy! Anh ấy đối xử đặc biệt với em.”
Nói đến người đàn ông đó, sầm Hoàn lại không thể bình tĩnh được: “Chị, chị biết không? Anh ấy luôn để ý em, anh ấy biết em tên của em, thậm chí, hô, nay còn đặc biệt khích lệ em. Anh ấy trước giờ không có khả năng đối với một nhân viên bình thường như vậy, chỉ cần nói ở chi nhánh của bọn em thỏi, lúc đó có nhiều người ở cùng em như vậy, anh ấy đều không nhìn người khác, chỉ nhìn em, chỉ biết tên em, chỉ nói chuyện với em, chị nói còn không phải là đối xử đặc biệt với em sao?”
sầm Dao bị Sầm Hoàn nói đến một câu cũng không đáp lại được.
Nếu Sầm Hoàn nói đều là thật, vậy hành động này của Thương Đình
Lập giải thích thế nào cũng không thể khiến người ta không nghĩ nhiều.
Cho nên, tối qua anh tiếp xúc với mình, lẽ nào là vì sầm Hoàn?
“Chị, chị cũng nghĩ giống em đúng không?” sầm Hoàn thấy chị mình không nói gì, có phần hơi tự mãn. Thậm chí còn hùng hồn nói: “Chị chờ xem đi, em nhất định sẽ đưa chủ tịch Thương của chúng ta về nhà! Sau này, nói không chừng em sẽ là nữ chủ nhân của tập đoàn Nguyên Thịnh.”
Sầm Dao không có cách nào phản lại lời cô nói, chỉ cảm thấy đau đầu.
Sầm Hoàn và Thương Đình Lập?
Nếu như anh thật sự trở thành em rể của mình, cỏ không chắc mình có thế bình tĩnh đối mặt với anh không. Rốt cuộc thì đêm đầu tiên họ quen biết cũng rất xấu hổ.
Cò đột nhiên nhớ ra điều gì đó, hỏi:”Sầm Hoàn, chủ tịch Thương hiện tại vẫn đang ở công ty chi nhánh của các em chứ?”
“Vẫn đang ở đây. Có vài bộ phận vẫn đang báo cáo.”
“Vậy em có thế giúp chị một chuyện không?”
“Chuyện gì, chị nói đi.”
“Cầm điện thoại của em, đi tìm chủ tịch Thương của các em, để anh ta nghe điện thoại. Chị muốn tìm anh ta nói vài câu.” Vì hạng mục này, bây giờ cô cũng chỉ có thể thử thôi.
“Chị? Chủ tịch Thương?” Sầm Hoàn cảm thấy hơi kỳ quái: “Hai người có thể nói gì? Chị, chị không phải định nói chuyện của em đó chư?”
“Em nghĩ cái gì vậy? Chị của em giống người nhạt nhẽo vậy sao?” Sầm Dao giải thích: “Là chuyện công việc, muốn hẹn gặp chủ tịch Thương của các em. Nhưng mà em cũng biết anh ta khó hẹn đến cỡ nào, chị không có điện thoại của anh ta, bây giờ chỉ có thể dựa vào em thôi.”
Sầm Hoàn nghĩ nghĩ: “Vậy để em
thử xem, nhưng nếu anh ấy không tiếp, em cũng chịu đấy.”
“ừm. Không ép.”
Sầm Hoàn muốn giúp Sầm Dao, cũng là muốn tìm cơ hội cùng người trong lòng nói thêm vài câu, cho nên lập tức cầm điện thoại đi vào phòng làm việc.
Thương Đình Lập ở trong phòng làm việc của Nguyên Kính Chi, mọi người đang bàn việc, sầm Hoàn cầm điện thoại, căng thẳng đứng chờ ở cửa một lúc lâu, cửa phòng mới bị mở ra từ bên trong.
Anh cùng những người khác bước ra ngoài, vừa đi vừa hạ giọng bàn bạc gì đó.
Tim Sầm Hoàn đập rất mạnh, hạ giọng gọi: “Chủ tịch Thương.”
Thương Đình Lập chỉ thờ ơ nhìn cò một cái, không đáp, lại tập trung bàn bạc với người bên cạnh.
Sầm Hoàn xấu hổ đến đỏ mặt.
Lại tiếp tục chờ.
Chờ đến cuối cùng họ bàn xong, cô mới lấy hết can đảm mở lời: “Chủ tịch Thương, em… em có việc muốn tìm anh.”
Thương Đình Lập mới nhìn cỏ, Sầm Dao đưa điện thoại qua cho anh: “Có… có người muốn nói vài câu với anh trong điện thoại.”
Anh hơi nhíu mày: “Xin lỗi, không tiện.”
Từ chối.
Giọng điệu bình thản thậm chí có chút lạnh lùng.
Không hề nhìn sầm Hoàn một cái, quay người rời đi.
Sầm Hoàn cắn môi, hạ giọng nói: “Xin lỗi, là do em quá không hiếu chuyện, làm lỡ thời gian của anh. Là chị của em nói có chuyện công việc muốn tìm anh, cho nên em mới… bây giờ anh lập tức cúp máy.”
Sầm Hoàn vội vàng muốn cúp điện thoại.
Nhưng mà, người đàn ông trước mặt bỗng dừng bước, ánh mắt rơi vào điện thoại trên tay cô.
Sầm Hoàn ngơ ngác, có chút không hiếu ý.
Dư Phi đã đi đến trước mặt cô: “Cỏ sầm, đưa điện thoại cho chủ tịch Thương đi.”
“A… à, được.” Sầm Hoàn phản ứng chậm mất nửa nhịp, đem điện thoại giao cho Dư Phi. Sao đột nhiên lại đối ý vậy?
Sầm Dao ở bên này vừa trả lời bưu phẩm vừa kiên nhẫn chờ đợi.
“A lô.” Chờ một lúc lâu, trong điện thoại cuối cùng truyền tới một
giọng nói dễ nghe, chỉ có một từ đơn giản.
Sầm Dao ngồi thẳng lưng lên: “Chủ tịch Thương, là tôi.”
“Người nào?” Hai chữ, xa cách, lạnh lùng.
“….” Sầm Dao như bị giội một gáo nước lạnh.
Lân đầu nghe điện thoại anh gọi cho Thương Hựu Nhất, anh còn nhận ra giọng của cò, bây giờ đột nhiên lại không nhận ra rồi?
“Tòi là Sầm Dao.” Cò tự giới thiệu.
“Có việc?” Giọng điệu không hề tốt lên.
“Là thế này, tối qua cảm ơn chủ tịch Thương đã đưa tôi về. Để thể hiện thành ý biết ơn cúa tòi, tôi muốn mời chủ tịch Thương ăn một bữa cơm, không biết khi nào thì anh có thời gian?”
“Không cần.”
“…” Bị từ chổi đến không có đường lui, Sầm Dao có chút không biết nói gì. Trên thương trường, cô đã bị từ chối vò số lần, nhưng đều không như lúc này khiến cô không biết xoay sở thế nào.
Cô im lặng.
“Vần còn chuyện gì sao?” Âm thanh của người đàn ỏng không có chút độ ấm nào truyền đến. Giọng điệu đó, giống như cô nói nhiều thêm một từ thì làm tốn thêm thời gian của anh vậy.
Sầm Dao thở dài: “Chủ tịch Thương, tôi nói thẳng với anh vậy, thật ra là Lư Đông Hưng tối qua muốn mời anh ăn cơm.”
“Nếu là chuyện công việc thì giãi quyết theo trình tự công việc, liên hệ với thư ký của tôi. Sau này, làm phiền đừng lợi dụng quan hệ với nhân viên cúa tòi.
Thương Đình Lập dùng giọng điệu công việc nói chuyện công việc, nói xong, cũng không đợi Sầm Dao bên này nói gì, trực tiếp cúp máy.
Sầm Dao nghe thấy trong điện
thoại truyền ra tiếng “bíp bíp”, cả nửa ngày sau vẫn còn chưa hoàn hồn.
Suy nghĩ của người đàn ông này thật khó nắm bắt.
Giây trước còn ân cần, giây sau đã lạnh lùng vô tình, giây trước còn cám thấy anh ta đối với mình đặc biệt hơn người khác, giây sau đã lạnh lẽo như băng.
Sầm Dao thở dài.
Cái gì mà “anh ấy đối với cỏ rất khác”? Không hề có chỗ nào khác. Cũng như mỗi người muốn tìm anh phải liên hệ với thư ký thôi.
Đồng thời cô cũng thở phào nhẹ nhõm.
ít nhất chứng minh, người đàn ông này đối với mình không hề tồn tại ý tứ mà bọn họ nghĩ. Như vậy gặp gỡ nhau co cũng không cam thay không tự nhiên.
Ấn vào đường dây nội bộ, gọi Lê Thanh qua, bảo cô ấy tìm số điện thoại phòng thư ký của chủ tịch Nguyên Thịnh, cô đích thân gọi điện thoại nói rõ ý định, thư ký chỉ nói tận lực sẳp xếp, cũng không nói gì thêm.
Có biết bao nhiêu người bị Thương Đình Lập chặn ngoài cửa như vậy, cô dự đoán rằng mình cũng không ngoại lệ.
Buổi tối, sau khi tan ca, sầm Dao bị gọi về nhà họ Bộ ăn cơm. vốn không muốn đi, nhưng đi để bàn việc ly hôn, cũng chưa hẳn không được.
Nhậm Minh Huyên không thích mình, có lẽ có thể giúp có khuyên con trai đổi ý.
Sầm Dao bèn tự lái xe về.
vẫn chưa đến cửa, đã nghe thấy tiếng cười nói của hai cô gái trẻ tuổi.
Cô đều nghe ra.
Một người là em chồng cò Bộ Hoan Nhan, người kia vậy mà lại là Du Mộng Nhị.
“Mộng Nhị, chị đừng để sầm Dao vào mắt. ở công ty cô ta rất ngông cuồng, muốn nuốt cổ phần của Bộ Thị chúng ta. Chị yên tâm, chờ lát nữa cô ta về, việc đầu tiên em sẽ dạy cho cô ta một bài học!” Giọng nói của Bộ Hoan Nhan truyền vào tai cò.
Sầm Dao tiếp tục thay giày, làm như không nghe thấy.
“Mợ chủ về rồi.” Người làm chào hỏi.
Sầm Dao gật đầu.
Lúc này Bộ Hoan Nhan và Du Mộng Nhị mới quay đầu lại, nhìn thấy Sầm Dao, Bộ Hoan Nhan hùng hổ chạy qua: “Sầm Dao, cô nghe trộm chúng tôi nói chuyện à!”