Sầm Dao chỉ có thể chịu đựng để cho mọi người chỉ trỏ.
"Anh tính đến lúc nào mới chịu buông em xuống, anh định để chúng ta đứng ở đây để người ta xem như xiếc khỉ mãi sao? Đủ lắm rồi đó"
Nghe ra được chút khó chịu trong giọng nói của Sầm Dao.
Thương Đình Lập chỉ hơi mỉm cười, lộ ra nụ cười ngang ngược như mọi khi.
Làm cho gương mặt điển trai kia lại có thêm một loại khí chất ngang ngược.
Cuối cùng trả lời một cách dứt khoát: "Vợ à, em mềm mại như thế, ôm lên ấm lắm, anh không nỡ buông tay, anh vẫn muốn ôm em mãi đến khi về đến nhà"
Mà trong lòng còn có một câu chưa nói hết là "Cả đời này anh cũng sẽ không buông tay em ra"
Nói xong, Sầm Dao luôn nói liên tục từ nãy đến giờ không thèm để ý đến Thương Đình Lập nữa.
Nếu anh đã không có ý định buông tay, vậy cô bỏ cuộc sớm cho rồi, dù sao cũng đỡ hơn bị người khác nhìn xem nhiều chuyện.
Sầm Dao yên lặng, đột nhiên nghe thấy bốn người phụ nữ đứng trên con đường lớn ồn ào nhốn nháo đang liên tục bàn tán về cô và Thương Đình Lập.
"Woa, người đàn ông kia đẹp trai thật, nếu có người ôm tôi theo kiểu công chúa ở mấy chỗ thế này, có bắt tôi chết ngay lập tức tôi cũng chịu nữa"
Một giọng nói mê muội vang lên.
Nghe tiếng quay lại xem thì thấy là một người phụ nữ mập mạp mặc áo caro màu hồng phấn, hai tay chống cảm, ôm ngực giả bộ yếu đuối như Tây Thị.
"Chậc, chị Lộ à, chị bao lớn rồi mà còn mê trai nữa, chị béo thế này ai mà ôm chị theo kiểu công chúa nổi chứ!"
Một giọng phụ nữ trẻ tuổi mang theo vẻ đanh đá vang lên trào phúng người phụ nữ mê trai lúc nãy, vừa nghe đã biết ngay hai người họ đã có thù oán từ trước.
"Cái đồ hám tiền, suốt ngày yêu tiên như mạng, đừng có nói với tôi là cô không để ý cậu nhóc đẹp trai kia, muốn cho cậu ta chú ý đến cho nên mới cố ý rống lớn đến như thế, cô cũng không chịu nhìn xem cô gái nằm trong lòng cậu ta trẻ tuổi xinh đẹp đến cỡ nào, một người góa chồng như cô mà muốn đi quyến rũ đàn ông của người ta, đúng là không biết xấu hổ"
Chị Lộ cũng không phải người dễ chọc, lập tức nói thẳng tính toán trong lòng của người phụ nữ góa chồng kia ra.
Góa phụ bị vạch trần suy nghĩ trong lòng ra lập tức thẹn quá hóa giận, bắt đầu kêu gào mảng chửi với chị Lộ ngay ngoài đường.
Những chuyện tương tự thế này, diễn ra rất nhiều ở xung quanh.
Cỏ vải người đứng ở gần đó chửi đống, có một số còn nhào vào đánh nhau, không bao lâu sau, bởi vì trung tâm thương mại quả ầm ĩ cho nên bảo vệ đã ra mặt điều tiết, mà những chuyện này cũng chẳng có liên quan gì đến Sầm Dao và Thương Đình Lập đã đi xa.
Nghe tiếng mắng chửi không ngừng của những người phụ nữ ở gần đây, Sầm Dao cũng chỉ có thể cảm thán sắc đẹp của con trai đúng là tai họa mà.
Ngẩng đầu nhìn gương mặt tươi cười ở phía trên, cô hơi bĩu môi nói thâm trong lòng: "Thương Đình Lập cũng đâu có đẹp đẽ gì đâu, mắt của mấy người phụ nữ kia nhìn đi đâu vậy chứ"
Sầm Dao đang bận chửi thầm lại không hề để ý đến rằng ở một nơi sâu trong đáy lòng cô dần có chút ghen tuông.
Thương Đình Lập ôm Sầm Dao vào trong trung tâm mua sắm lại không hề để ý đến suy nghĩ nhỏ này của Sầm Dao, nếu như biết được chắc chắn sẽ vui đến mất ngủ.
"Dao Dao, em ôm Manh Manh xuống trước đi, anh đi lấy xe đẩy"
Thương Đình Lập thả tay Sầm Dao ra, bước đến cống lớn chỗ đặt rất nhiều xe đẩy, tiện tay đấy một chiếc lại.
"Không ngờ là anh còn biết đi dạo trong trung tâm mua sắm còn cần có xe đẩy nữa đó.
Em còn tưởng là anh sẽ giống như lần trước kêu trợ lý đến đến làm như lần trước nữa"
Thấy Thương Đình Lập đẩy xe đẩy cực kỳ chuyên nghiệp, đột nhiên phát hiện hiểu biết về Thương Đình Lập rất phiến diện, có lẽ từ trước đến giờ cô vẫn chưa hiểu về con người thật của anh.
"Sầm Dao, anh sẽ không kêu Dư Phi qua đây, để người khác quấy rầy cuộc hẹn hò hiểm có của chúng ta đâu.
Còn việc xe đẩy của trung tâm thương mại này, đây đều là kinh nghiệm anh sinh sống ở Bắc Thành mấy năm nay"
Lúc này trên người Thương Đình Lập có một loại cảm giác rất trống vắng làm tim Sầm Dao cũng hơi đau đớn theo anh.
Nhìn ánh mắt hơi đau lòng của Sầm Dao, Thương Đình Lập lại quay trở về dáng vẻ vui cười như lúc nãy, thật ra nếu nói anh rất cô đơn thì chắc chắn là không đúng.
Chỉ cần nhìn một thoáng gian xảo lướt qua trong mắt Thương Đình Lập là biết ngay anh như thế này hơn phân nửa là giả bộ.
"Hừ hừ, Sầm Dao, anh biết dạo gần đây em rất đau lòng cho anh, nhưng anh cũng không có thảm như trong suy nghĩ của em đâu, chỉ là bên cạnh không có em cho nên anh mới cảm thấy rất khó khăn mà thôi.
Em nghĩ đi, nếu như em có ở đó thì chúng ta có thế giống ở nhà lúc trước vậy, lúc nhàm chán thì lái xe làm một chuyến du lịch đột xuất, lúc chán cũng có thể đến thư viện đọc sách, vậy thì cuộc sống sẽ thoải mái đến cỡ nào chứ.
Nhưng bây giờ chúng ta cũng không thể quay lại cuộc sống tùy ý vui chơi như vậy nữa rồi"
nhớ vẽ chuyện cũ, người Thương Đình Lập toát ra sức trẻ biến mất đã lâu, hình như khí chất ngông cuồng kia cũng trở nên tươi sáng, anh như thế này cực kỳ đẹp, ngay cả Sầm Dao ở bên cạnh cũng bị anh lây nhiễm.
Sầm Dao cố gảng nhớ lại những chuyện từng cùng nhau trải qua như lời Thương Đình Lập nói, nhưng vẫn không nhớ được gì.
Nếu là những việc này thật sự từng diễn ra, vì sao cô không hề có chút ký ức này vậy.
Bây giờ cô rất muốn biết tất cả những chuyện từng xảy ra.
Cho đến bây giờ, tuy rằng Sầm Dao che giấu rất tốt nhưng thật ra cô biết ban đầu nội tâm cô đã cảm thấy rất sợ hãi Thương Đình Lập, đột nhiên cô lại trở thành vợ chưa cưới của người †a, có đôi khi cô lại nghĩ tất cả những chuyện đó có phải đều do anh sắp xếp hết không.
Nhưng nghĩ lại cảm thấy không cần thiết.
Sầm Dao lắc đầu, tạm thời đè những chuyện làm người ta phiền lòng này xuống, bây giờ phải mua đồ ăn lắp đầy bụng cô trước đã rồi tính tiếp.
Sầm Dao đi đến đằng sau chiếc xe Thương Đình Lập đang đẩy, cướp lấy chiếc xe đẩy từ tay anh, hai chân đứng lên trên giá đẩy xe, "vèo"
một cái trượt thắng về phía trước.
Nhìn dáng vẻ nghịch ngợm hiếm có của Sầm Dao, Thương Đình Lập cũng không hề có ý định cướp xe đẩy với cô.
Dù sao thì bộ đồ vest anh đang mặc cũng không hợp với xe đẩy.
"Thương Đình Lập, anh đang làm gì đó, lề mề quá, con kiến còn nhanh hơn anh nữa đó, nhanh chân lên nào"
Sầm Dao đặt Manh Manh vào trong xe đẩy chơi trò trượt xe, cô cổ ý quay ra sau cười nhạo Thương Đình Lập đang bước từ từ ở đằng sau, thấy hôm nay anh lại dám đối xử với cô như thế, cô cũng có hơi giận dỗi.
Nhưng thấy anh mãi vẫn không theo kịp, bởi vì không nhìn thấy Thương Đình Lập đang làm cái gì, Sầm Dao dứt khoát quay đầu xe đẩy lại.
Có đôi khi vui quá sẽ hóa buồn, lúc Sầm Dao đang định đẩy xe sang bên kia, Manh Manh vừa khéo cũng ló đầu ra, bất ngờ đụng trúng chiếc xe đẩy ở phía trước, hai chiếc xe đẩy đều ngã ra, phần eo mềm mại của Sầm Dao lại đụng trúng song sắt của xe đẩy.
Thấy Sầm Dao mặt mày trắng bệch yếu ớt thế kia, Thương Đình Lập lập tức chạy như bay đến ôm cô vào lòng, bàn tay thì xoa bóp phần eo đau đớn của Sầm Dao.
"Sao lại là cô?"
Thấy Sầm Dao té ngã, một giọng nữ khác kinh ngạc hô lên.