Tuy rằng Manh Manh còn nhỏ, nhưng con nít bây giờ rất ham chơi, mặc dù có Hựu Nhất trông chừng, Thương Đình Lập cảm thấy chắc là bọn họ sẽ không đi đến mấy nơi nguy hiểm gì đâu.
Nhưng người ở đây quả đông đúc, nếu như thật sự có người muốn làm chuyện gì thì anh cũng không có cách nào.
"Thương Đình Lập, anh chờ em với, sao tự nhiên anh lại chạy nhanh như thế, em sắp đuổi không kịp rồi"
Sầm Dao đuổi theo đẳng sau anh, mặt đỏ rực, lồng ngực vì thở dốc mà lên xuống phập phồng.
Cô nằm chặt hai tay, giống như là muốn nắm chặt chút sức lực cuối cùng, đuổi theo anh sát nút.
Thương Đình Lập nghe tiếng Sầm Dao gọi anh, lập tức cảm thấy chính anh quá xúc động rồi.
Không thèm nói tiếng nào với cô mà đã lo chạy mất.
Anh quay ngược lại chỗ Sầm Dao, sờ mặt cô hỏi: "Em có sao không?"
Sầm Dao đẩy bàn tay nóng hổi của anh ởi, lau mồ hôi hỏi: "Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không, sao anh chạy vội vậy"
Đương nhiên Thương Đình Lập không thể nói thẳng với cô rằng có lẽ hai anh em Hựu Nhất đã gặp chuyện, nếu như để cô biết thì nói không chừng cô còn sốt ruột hơn cả anh nữa.
Nhưng cũng không thể hoàn toàn không nói gì cho cô biết, dù sao lúc trước đã hứa rằng sẽ không giấu diếm nhau nữa, cho dù cô đã quên mất thì anh vẫn phải làm được.
Cố nén nỗi sốt ruột trong lòng xuống, bình tĩnh nói: "Lúc nãy anh mới thấy tin tức dạo gân đây có một người đang lộng hành bắt cóc lừa gạt con nít khắp nơi, cho nên anh nghĩ không nên để hai đứa Hựu Nhất đi chơi một mình, đến lúc đó lỡ xảy ra chuyện gì thì chúng ta cũng không biết phải làm thế nào nữa"
Sầm Dao thấy Thương Đình Lập nói rất đúng, trong lòng không khỏi cũng hơi bối rối, vội vàng hối thúc anh: "Vậy chúng ta mau đi tìm hai đứa đi"
Thành phố dưới đáy biển được nhiều người thích như vậy chủ yếu là vì nơi này có được một số động vật dưới nước quý hiếm.
Sầm Dao và Thương Đình Lập đang ở tầng thứ nhất, thật ra đi đến bên cạnh một tấm biển quảng cáo hình cá heo ở khu vực trung tâm thì sẽ nhìn thấy một cầu thang dài.
Bởi vì họ đã đi dọc hết lầu một rồi nhưng cũng không nhìn thấy Hựu Nhất và Manh Manh.
Sầm Dao thấy có lẽ hai đứa bé đã chạy xuống tầng ngầm thứ hai rồi.
Đi dọc theo cầu thang quanh co xuống dưới.
Thành phố dưới đáy biển thật sự mới hiện ra trong mắt bọn họ.
Ánh đèn màu xanh nước biển dịu nhẹ treo trên đỉnh đầu, cách một mét lại có một cái đèn.
Chiếu xuống mặt đất tạo thành những hình vòng tròn, cũng chiếu sáng khu vực dưới chân cho khách tham quan.
Có thể nhìn thấy trên quảng trường to rộng này đang trưng bày rất nhiều lông pha lê, bên trong đều là một số động vật dưới nước cỡ nhỏ.
Còn có mô hình cá mập nhỏ xíu đáng yêu, tuy rằng lộ ra hàm răng cá mập nhưng nhìn chẳng có chút nguy hiểm nào cả.
Bọn họ đến chỗ này để tìm người, cho nên cũng chỉ nhìn thoáng qua những mô hình có thể thu hút người ta cẩn thận nhìn ngắm đó rồi không hề có chút hứng thú nào cả, lập tức nghiêng người bước qua.
Trong quảng trường rộng lớn này có bốn cánh cửa, Sầm Dao đứng trước bốn cánh cửa này, nhíu mày lại nói: "Tìm như vậy cũng không phải cách hay, chúng ta chia nhau ra tìm đi"
Sau khi Sầm Dao nói xong thì định đi ngay, Thương Đình Lập duỗi tay kéo cô lại lắc đầu từ chối: "Đi cùng nhau đi, em ở bên cạnh anh, ít ra anh còn có thể yên tâm một chút"
"Nhưng...
Sầm Dao cảm thấy chia nhau ra tìm thì tỉ lệ tìm được người mới cao hơn.
"Không nhưng nhị gì hết"
Thương Đình Lập cũng biết có lẽ suy nghĩ này của anh có thể là dư thừa, nhưng anh cũng không muốn sau khi anh tìm được hai đứa con rồi thì cô lại gặp chuyện.
Anh không muốn thấy cảnh cô biến mất khỏi anh, thậm chí ngay cả khi ở cạnh anh mà vẫn gặp chuyện không may nữa.
Trong lòng anh đã bị ám ảnh bởi sự mất tích của cô, anh chỉ có thế nằm chặt lấy cô không buông ra.
Sầm Dao nhìn chằm chằm ánh mắt kiên quyết của anh vài giây, thấy anh không hề muốn đổi ý thì không còn cách nào khác, chỉ đành đi theo sau anh cùng nhau tìm.
Lúc Sầm Dao và Thương Đình Lập tìm rất lâu vẫn không thấy hai bé đâu, đột nhiên nghe được một tin tức do mấy người phụ nữ lớn tuổi ở bên cạnh nói.
"Nè nè nè, mấy bà có nghe nói chưa, đoàn xiếc thú ở tầng dưới cùng lại bắt đầu biểu diễn nữa rồi kìa"
"Ủa, không phải bọn họ đã ra nước ngoài biểu diễn rồi sao, sao về nhanh vậy"
"Haizz, thời đại này đâu có dễ sống, nghe nói lúc ở Malaysia, cả đoàn xiếc này còn bị bắt nữa đấy"
"Bà nghe tin này ở đâu đó"
"Em họ tôi là một thành viên trong đoàn xiếc đó, tôi có tin tức nội bộ"
"Vậy thì tốt rôi, muốn coi lúc nào cũng được, đừng nói nữa, đi xuống dưới cổ vũ cho họ đi, người nước ngoài không thích coi bọn họ, chúng ta thích là được rồi"
Người phụ nữ lớn tuổi kia nói xong, những người bạn ngồi xung quanh bà cũng gật đầu đồng ý đứng dậy đi theo.
"Chúng ta cũng đi cùng bọn họ đi"
Thương Đình Lập năm đôi tay hơi run rẩy của Sầm Dao, nói với cô.
Sầm Dao gật đầu, không biết có phải là tự mình dọa mình hay không, nhưng sau khi nghe Thương Đình Lập nhắc đến tin tức lừa gạt con nít xong, suốt đường đi này trong lòng cô nôn nóng như lửa đốt.
Mà hai đứa nhỏ này không biết đã chạy đi chỗ nào rồi.
Không có tin tức, trong lòng Sầm Dao không khỏi nảy sinh ra một vài suy nghĩ không hay, lập tức đổ mồ hôi lạnh, bây giờ cơ thể thỉnh thoảng lại run lên, mặt trắng bệch.
Hai người đi theo phía sau nhóm người đó, cùng nhau bước xuống tầng cuối cùng.
Không thể không nói, tầng cuối cùng này còn nhộn nhịp hơn hai tầng trên nhiều.
Có lẽ là vì đoàn xiếc thú khá nổi tiếng kia, cũng có lẽ là vì những con động vật dưới đáy biển cỡ lớn quý hiếm.
Ở dãy có thể nhìn thấy rất nhiều người mặc đồ lặn, lắng lặng lặn xuống nước chụp ảnh với những loài cá có tính tình hiền dịu.
Đương nhiên không có người nào bơi sang khu cá mập, dù sao thì độ nguy hiểm của cá mập lớn cũng không phải dạng thường.
Đoàn xiếc thú đang đứng trên một đài cao, có một con khỉ nhỏ đang nhảy vòng lửa.
Ở gần cuối sân khấu còn có thể thấy một con cá heo đang chơi bóng, còn thỉnh thoảng biểu diễn một màn cá heo nhảy lên, thường làm cho mọi người trầm trồ khen ngợi.
Trong đám người nhộn nhịp thế này, muốn tìm được hai đứa nhỏ là một chuyện cực kỳ khó, cũng chính vì thể, khi nhìn thấy Hựu Nhất và Manh Manh không chen vào đám đông, mà lại đang đứng ở bên ngoài vách tường nước nhìn cá mập, hai người đều thở phào nhẹ nhõm.
Thương Đình Lâp cũng thầm buồn bực anh vì quá lo lắng nên không suy nghĩ cẩn thận, có rất ít người biết được hôm nay bọn họ sẽ đi ra ngoài chơi.
Cho dù Ellls có tài giỏi đến cỡ nào thì cũng không có khả năng có thể bắt cóc hai đứa bé nhanh như thế.
Nhưng chuyện này cũng đã làm anh hiểu rõ.
Con cái có thể cưng chiều, có thể yêu thương, nhưng nhất định không phải để cho bọn trẻ có được năng lực tự bảo vệ bản thân.
Trong khoảng thời gian này anh phải gọi vài người âm thầm bảo vệ bên cạnh Hựu Nhất và Manh Manh.
Dù sao tuy bây giờ Ellis chưa ra tay với bọn nhỏ, nhưng cũng không thể bảo đảm rằng sau này anh ta cũng không làm thế.
Xem ra có một số việc anh phải ra tay trước để giành lợi thế.
Anh cũng không phải loại người ngồi chờ nguy hiểm xảy ra ngồi yên chờ chết, nếu người ta đã uy hiếp anh, vậy thì để cho người ta nếm thử hậu quả của chuyện này đi.
Thương Đình Lập nắm tay Sầm Dao sải bước về phía hai đứa bé đang tập trung tinh thần nhìn chằm chàm hồ nước.