Sầm Dao đứng cạnh nghe Thương Đình Lập nói chuyện với Thương Vân, tuy cảm thấy câu nói của Thương Vân hơi sai nhưng lại đỏ mặt bởi lời của Thương Đình Lập. Cô thầm buồn cười, người này ở ngoài cũng nói những lời này, thật sự khiến người ta tức giận. Nhưng vừa nãy cô nhéo anh một cái, trong lòng đã rất ngượng ngùng, đương nhiên sẽ không tiếp tục nhéo anh nữa.
Cô chỉ thâm liếc anh, định về nhà sẽ tính sổ với anh. Cảnh liếc mắt đưa tình của hai người đương nhiên được ba người khác nhìn thấy. Chỉ là so với Thương Vân đang kiềm chế tức giận thì hai người khác đều thâm thở phào nhẹ nhõm. Dù sao thì họ cũng quen biết Thương Đình Lập rất lâu rồi, đương nhiên hiểu rõ anh.
Nhìn anh lạnh lùng nhưng thật ra trong lòng rất xem trọng tình cảm. Nếu không cũng sẽ không tới ba mươi năm mới nhìn trúng một người như vậy. Ban đầu khi ở Thiên Thượng Nhân Gian thì họ đã cảm thấy không khí giữa hai người này rất kỳ lạ.
Lời nói ám muội, nhưng lại xa cách. Nhưng sau này khi nghe tin Thương Đình Lập muốn kết hôn, thật ra trong lòng họ đã sớm đoán được. Sau này, chẳng qua chỉ là thành sự thật thôi. Nhưng người phụ nữ này nhìn xinh đẹp thanh thuần lại có không ít đào hoa.
Xa không nói, đứa con ngoài giá thú đứng trước mất này, ánh mắt nhìn cô gần như không thèm che giấu. Trong lòng họ vốn đang lo lắng cho anh. Dù sao đối với tình cảm thì Thương Đình Lập cũng là người mới, có thể bị người khác cạy góc tường hay không cũng không biết.
Nhưng bây giờ xem ra, EQ của người phụ nữ này rõ ràng rất thấp. Hoàn toàn không phát hiện tình cảm của Thương Vân, trong lúc không biết, không dấu vết tổn thương người khác. Người tới triển lãm tranh không chỉ có họ. Cho dù Thương Vân muốn nhân cơ hội tiếp xúc nhiều với Sầm Dao thì không nói Thương Đình Lập đứng cạnh cô mà ngay cả khách trong triển lãm cũng là người cậu cần chào hỏi.
Dù sao thì bước đầu tiên khi cậu muốn mở thị trường ở Bắc Thành là phải mở rộng quan hệ với giới thượng lưu và người nổi tiếng. Có một số việc không thể không làm. Cậu có thể dùng thủ đoạn từ từ đạt được Sầm Dao. Nhưng chuyện cậu cần làm hôm nay, nếu có chút sai sót thì sẽ thất bại trong nháy mắt. “Dao Dao, tôi có vài vị khách, xin lỗi không tiếp đãi em được.
Em đừng giận, lần sau tôi sẽ mời em một bữa để bù lại” Thương Vân áy náy nhìn Sầm Dao, lộ vẻ cười khổ, rõ ràng cũng rất bất đắc dĩ. Sầm Dao khoát tay, nói: "Không sao, hôm nay vốn là sân nhà của cậu, tôi và Đình Lập chỉ tới góp vui thôi. Chúng tôi có thể tự mình đi xem tranh, cậu cứ tiếp đãi khách của mình trước đi” Sầm Dao cảm thấy Thương Vân hoàn toàn không cần xin lỗi. Dù sao nếu cô ở vị trí này thì cũng sẽ chú ý đến yêu cầu và sở thích của những vị khách kia trước.
Cho nên cô rất thông cảm. Thương Vân rất thích sự lý trí Sầm Dao. Những người phụ nữ chỉ có bề ngoài mà không có đầu óc trước giờ vẫn luôn không khiến trái tim cậu rung động. Dù sao thì sống lâu như vậy, dù là tầng đáy hay chỗ cao thì cậu đều đã đi qua. Những thứ bề ngoài, từ lâu đã không còn là thứ cậu muốn. Vì vậy, sự thật lòng của Sầm Dao với cậu luôn khiến cậu muốn nắm chặt lấy.
Nhưng cậu tới quá muộn, đã có người dắt tay cô trước. Thương Vân đi tới trung tâm triển lãm, vừa đi vừa nghĩ, lúc lơ đãng quay đầu thì đúng lúc thấy cảnh Sầm Dao tươi cười được Thương Đình Lập ôm vào lòng. Nụ cười cưng chiều của Thương Đình Lập và nụ cười hạnh phúc của Sầm Dao nhưng một lưỡi dao sắc đâm vào lòng cậu. Từng nhát, từng nhát, máu tươi vô hình chảy vào tim cậu. Tâm tình trống rỗng và u tối cùng lúc xông vào đầu cậu. Cậu muốn hét lên, muốn đẩy người đang ôm cô ra. Nhưng trong lòng cậu vẫn còn sót chút lý trí, vì vậy cậu không nhúc nhích, lắng lặng đi về phía ngược lại.
Mãi tới khi bóng dáng Thương Vân hoàn toàn biến mất. Hai người Lục Di và Ngôn Phong, một người vỗ vai anh, hả hê nói: "Trông coi kỹ bảo bối của anh đi. Cẩn thận ở chỗ anh không thấy, cô ấy sẽ bị người khác cướp mất đấy” Thương Đình Lập quả thật cũng bị chọc tức cười, nhún vai, hất tay anh ra, lạnh lùng nhìn hai người, ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Cảm ơn đã nhắc nhở. Có điều đối với hai kẻ độc thân như các cậu, đây xem như là ghen tị đi” “Hừ, ghen tị, tôi đây ghét nhất là phụ nữ. Anh nhìn xem, chạy trong bụi hoa lại không dính một phiến lá như tôi là lão Lục là người mà mấy người ở Bắc Thành hâm mộ nhất.
Giống anh với lão Khương mới là đồ hiếm. Tuy thấy thơm nhưng ăn cũng vẫn là vị đó. Ai, nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo tới. Nhìn đi, lão Khương dẫn bảo hối trong lòng cậu ấy tới kìa” Ngôn Phong vốn cố ý trêu ghẹo Thương Đình Lập, không ngờ chưa nói xong thì đương sự đã xuất hiện. Anh tức khắc thành thật câm miệng. Dù sao thì không phải ai cũng có thể chịu nổi kẻ nham hiểm như lão Khương. Chí ít thì vô số lần bị dạy dỗ đã khiến Ngôn Phong không dám nh lông trên đầu cọp nữa. “Dao Dao, sao chị tới sớm vậy.
Đều tại anh em, rõ ràng kêu anh ấy dậy sớm, anh ấy còn đổi tới đổi lui quần áo, làm như đang đi xem mắt” Khương Oánh Oánh bước vào triển lãm thì thấy Sầm Dao đang đứng một chỗ với đám người Thương Đình Lập, tức khắc vui vẻ đi tới, vừa kéo tay Sầm Dao oán giận vừa lén liếc nhìn ba người, sau đó nhỏ giọng hỏi: “Dao Dao, sao em thấy không khí ở chỗ chị áp lực vậy.
Vừa nãy đã xảy ra chuyện gì?” Không thể không nói, Khương Oánh Oánh nhạy cảm như động vật nhỏ, gió thổi cỏ lay một chút cũng có thế nhận ra. Sầm Dao nghiêng đầu về phía cô, học theo Khương Oánh Oánh, nhỏ giọng nói: “Còn không phải chuyện của đàn ông bọn họ hòa.
Họ đó, vừa liếc mắt một cái đã ghen tị nhau rồi” *Ai cơ?” Khương Oánh Oánh vừa nghe đã nhanh chóng quay đầu nhìn ba chàng đẹp trai đứng cạnh đó, ánh mät còn nhìn thẳng từng người khiến Ngôn Phong và Lục Di lạnh cả sống lưng. Khương Oánh Oánh chú ý tới hành động lùi về sau mờ ám của họ, thâm nghẹn cười.
Cô thâm hỏi: “Có phải chị đang nói Ngôn Phong và Lục Di không? Chắc chắn là họ đúng chứ. Em đã phát hiện hai người họ có gian tình từ lâu rồi. Trong mấy người họ, Thương Đình Lập đã có chị, Lâm Viễn vừa có vợ sắp cưới, Lục Tề thì đã cưới vợ. Cho nên em cảm thấy hai người họ chắc chắn hâm mộ, muốn công khai. Em nói đúng chứ?”