• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

1.

Năm ta tiến cung, ta mới mười bốn tuổi.

Đó là lần đầu tiên Hoàng Đế tuyển tú, một lòng một dạ chỉ để tâm đến chính vụ, tuyển tú cũng giống như đi ngang qua sân khấu.

Thật ra trước khi tú nữ diện thánh, danh sách tiến cung đã nghĩ xong rồi.

Chỉ là người hơi ít, Thái Hậu lại bảo Hoàng Đế chọn thêm mấy người.

Hoàng Đế tiện tay chỉ một cái, chỉ về phía ta.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

Hắn nói: “Chọn nàng đi, đôi mắt to.”

Tất cả đều rất qua loa, ngay cả người cha tri huyện của ta cũng chưa được chuẩn bị sẵn sàng.

Ông ấy hỏi ta làm thế nào có thể trổ hết tài năng giữa đám giai nhân xinh đẹp ấy?

Ta nói là bởi vì mặt trời quá chói mắt

Rõ ràng là ta bị mặt trời chiếu đến nỗi híp cả mắt lại, trong suốt buổi không ngẩng đầu chút nào, Hoàng Đế sao có thể dối lòng mà nói mắt ta to được nhỉ?

2.

Ít người cũng có ưu điểm, một mình chiếm một cung, không cần phải chen chúc với ai.

Nơi ta ở được gọi là tiểu lãnh cung.

Cách nơi ở của hoàng đế và các cung phi các đều xa, phòng ở không lớn, nhưng mùa đông ấm mùa hè mát, ai đến cũng nói là tốt.

Chỉ là người tới không có nhiều lắm, bởi vì các nàng còn bận tranh sủng, mà ta vào cung nửa năm vẫn chưa được triệu kiến, không xứng tham dự vào việc này.

3.

Hoàng Đế tuyển phi có phải là tìm đối tượng đâu, rõ ràng là tìm đồng nghiệp.

Tất cả con gái của thừa tướng, thượng thư, tướng quân đều tiến cung, cả triều văn võ đều là người thân, vương triều này là một xí nghiệp gia tộc.

Cha ta chỉ là một tri huyện nhỏ ở một xó xỉnh, xách giày cho hoàng đế cũng không xứng, vì thế, ta không xứng ngủ với hắn.

4.

Nửa năm sau là mùa đông, bên ngoài tuyết rơi.

Ta viết lên giấy một chữ “Lạnh”

Cô cô Ôn Cẩn trêu ghẹo ta có phải cảm thấy cô đơn hay không?

Ta để bút lên bàn, mực nước ngấm ướt trang giấy, lạnh lại càng lạnh.

Ta thở phì phì mà nói: “Không đốt than, lạnh thật đó!”

Ôn Cẩn hơi khó xử một chút, lát sau mới mở miệng: “Tháng này Phủ Nội Vụ chỉ có cho chút than như vậy.”

Có nghĩa là gì?

Có nghĩa là Phủ Nội Vụ đã bị người nào đó bao trọn, công công bình thường vốn công bằng cũng phải làm theo lợi ích thôi.

Cứ tiếp tục như vậy cũng không ổn.

5.

Thật may, trước khi hết sạch than, Hoàng Đế lật thẻ bài của ta.

Khi đó ta đã sắp mười lăm, tính ra cũng sắp thành người lớn rồi.

6.

Hoàng Đế Lý Quân Khoát, con thứ ba của tiên hoàng, hai mươi ba tuổi thì kế thừa đại thống, ở cái tuổi mà thiếu niên nhà khác còn đang trêu chó đánh mèo thì hắn đã trở thành Thái Tử ca ca, đã xử lý chính vụ, nhốt nhị ca ca hữu dũng vô mưu vào nhà lao, những em trai em gái ai ai cũng đều ngoan như cún (2)

Ai nhìn mà không khen tuổi trẻ tài cao!

Cho nên nói nam nhi tốt chí tại thiên hạ, còn nữ nhân thì sao?

Lý Quân Khoát cười, mẫu thân của hắn trước kia chính là quán quân cung đấu, động thái nhỏ từ các cung đều không qua được đôi mắt của nàng.

“Hoàng Thượng, còn có vị Tần đáp ứng mà con chưa gặp đâu.”

Thái Hậu uống một ngụm trà, nhắc nhở.

Lại nhận xét một chút.

“Bị an trí ở một nơi như vậy, lại còn không được ân sủng, cũng là một người đáng thương.”

7.

Cô cô giữ lại quyển sách nhỏ ta không còn xem nữa, giữ lại để nhóm bếp, khói sặc sụa.

Chờ đến khi Ôn Cẩn lấy bình nước nóng vào phòng thì hỏi ta đốt từ khi nào, ta trả lời đúng sự thật.

“Ầm”, nước đổ đầy ra đất.

Ôn Cẩn cuống quýt sững sờ ở tại chỗ nói: “Xong rồi xong rồi.”

Ta chỉ cảm thấy nàng kinh ngạc quá đỗi

8.

Ngày tuyết rơi mà ta bị lật thẻ bài, cho dù bọc kín mít cũng không thắng nổi gió lạnh bên ngoài, ta run rẩy bị nâng lên long sàng, may mà chỗ của Hoàng Đế ấm áp, còn thơm ngào ngạt.

Đôi mắt của ta chuyển động, đang chuyên tâm ngắm nhìn trên đỉnh màn, một khuôn mặt chậm rãi xuất hiện trước mặt ta.

Hoàng Đế cúi người nhìn ta, thần sắc lạnh nhạt, giống như là đang định giá một đồ dùng bằng ngọc.

Ta cũng nhìn hắn.

Nửa năm trước là nhìn từ xa, thật ra không rõ lắm, lúc này nhìn thật kỹ thì đúng là rất đẹp, có khí thế hơn mấy huynh đệ dưa vẹo táo nứt của ta nhiều.

“Bao nhiêu tuổi rồi?”

“Mười bốn, không phải, sắp mười lăm rồi.”

“Mới mười bốn sao.” Hoàng Đế không có hứng thú, “Nhỏ như vậy sao?”

“...” Không phải là chính hắn chọn ta tiến cung sao?

9.

Ta ở trong chăn không duỗi được chân, chỉ có thể cố gắng nghiêng cổ, muốn đến gần hắn, chỉ sợ hắn đuổi ta về: “Không nhỏ không nhỏ.”

Hoàng Đế không chớp mắt mà nhìn ta chằm chằm, ánh mắt thâm sâu vô cùng, thật ra không phải là cái vẻ thâm tình chớp mắt vạn năm, lại nhiều thêm vài phần hứng thú.

Sau đó hắn nói với ta, những phi tần bình thường lần đầu thị tẩm hoặc là sợ hãi ngượng ngùng hoặc là chủ động đáng yêu, không có ai giống ta, trong ánh mắt không có một tia dục vọng nào, chỉ có dáng vẻ trẻ con mà thôi.

Có lẽ trong nháy mắt kia hắn lại quên, ta thật sự mới mười bốn tuổi, vẫn chỉ là một đứa trẻ con.

“Ngươi còn rất nóng vội,” Hắn hỏi ta, “Có biết sẽ làm gì không?”

“Ngủ ư?” Ta thử thăm dò trả lời.

Hoàng Đế cười, một khuôn mặt vốn lạnh lùng hiện lên một nụ cười nhợt nhạt, so với bình nước nóng kia còn nóng hơn.

“Vậy ngủ bên cạnh trẫm đi!” Nói rồi hắn giúp ta lấy một bộ quần áo rồi ném lên đầu ta. “Tự mình chui ra, mặc vào!"

10.

Hai người chúng ta nằm trò chuyện vài câu, hắn hỏi nhà ta ở đâu, trong nhà có ai, khi còn nhỏ sống thế nào.

Ta đều trả lời hắn đúng sự thật, còn chê mấy ca ca xấu tính của ta, ngày thường thích bắt sâu trêu ta, câu cá cũng không nhường ta.

Hoàng đế gối lên cánh tay hỏi: “Hay là để trẫm giúp nàng phạt bọn họ?”

Tuy ngữ khí của hắn nhẹ nhàng, nhưng lại sợ quân vô hí ngôn, vội nói: “Đừng phạt, bọn họ cũng làm rất nhiều chuyện tốt!”

“Nói ta nghe một chút!”

“...” Cái này là làm khó ta rồi! Ta chầm chậm chui vào ổ chăn, thở dài.

Thật đúng là tội nghiệp mà!

_____

(2) Trong nguyên tác là ngoan như chim cút, nhưng mình dịch thành ngoan như cún, cho hợp với tiếng Việt ạ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang