Hoàng Hậu nói với ta những lời này, chính là nhiệt tình thẳng thắn, không phải là đứng ở lập trường của Hoàng Hậu, càng không thèm quan tâm tới Diệp gia.
Nàng thấy ta gật đầu, rốt cuộc cũng yên tâm, sức lực cả người cũng bị rút cạn, suy sụp ngã xuống giường, một cánh tay vẫn còn cố giữ, hơi thở trong miệng cũng nặng nề lên, đứt quãng, vô cùng gian nan.
Nàng giống như lại biến thành dáng vẻ của Hoàng Hậu đoan chính cẩn thận trước kia.
“Giờ nào rồi!”
“Đã sắp đến giờ Mão.”
“Không còn sớm nữa, không còn sớm!” Nàng lẩm bẩm, ánh mắt dừng trên mặt ta, tinh tế miêu tả hình dáng ngũ quan của ta, dường như muốn xuyên qua ta nhìn cái gì đó, “Huynh trưởng của muội… Hắn tới rồi sao?”
Ta chần chừ mấy lần: “Huynh ấy, huynh ấy ở ngoài cửa.”
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
Hoàng Hậu cười sầu thảm, tầm mắt dời đi từ trên người ta, ngưng đọng ở trên cửa sổ, gắt gao nhìn chằm chằm vào một tầng song sa mỏng manh kia.
Đôi mắt mơ hồ, một hàng nước mắt rơi xuống.
Nàng nhụt chí nhắm mắt lại, lo sợ không yên mà nói: “Thấy không, không gặp được.”
Nàng nói: “Thiên hạ rất nhiều thần phật, không có ai chỉ cho ta một con đường.”
“Nếu kiếp này chỉ có thể từ xa mà nhìn, vậy thì sao để trong lòng ta biết được có người như vậy.”
“Vì sao, vì sao cứ luôn tra tấn ta!”
Ta vội vã kêu lên: “Nương Nương!”
Không rảnh mà lau nước mắt, chỉ vội vàng duỗi tay muốn đỡ, nhưng Hoàng Hậu rơi xuống, giống như yến vũ từ tay ta rơi xuống gối.
Đôi mắt nàng không mở được nữa, mày đẹp nhăn lại, trong miệng lẩm bẩm, nghe không rõ ràng.
Ta để sát vào lắng nghe.
Nàng nói: “Câu chuyện kể trong tiểu thuyết lại cứ gắn chặt ta với bệ hạ.”
“Hoàng lương một giấc chiêm bao…”
108.
Khi ta tới Cảnh Nhân Cung là đi cùng với thái y.
Lúc đi, một đám thái y chen chúc đi qua bên người ta, chạy vào nội điện. Khi Thái Hậu tới đây, cũng bất chấp tôn dung, sự nôn nóng trên mặt cũng không phải giả.
Thật ra so với Phương Tần Diệp Dịch Vy, Hoàng Hậu ở chung với nàng còn lâu hơn.
Ta đi đến bên cạnh ca ca.
Ánh mắt của hắn dại ra, nhìn theo hướng thái y chạy tới.
“Ta nói: “Ca ca, đi thôi!”
Hắn đứng im.
Ta đẩy bả vai của hắn, cắn chặt môi, sau một lúc mới mở miệng: “Huynh không gặp được!”
Giấc mộng đã tỉnh, nam nhi tám thước bị ta đẩy đến lảo đảo.
Trong lòng n.g.ự.c rơi ra một góc khăn tay, hắn bừng tỉnh nhét vào ngực, giương mắt nhìn ta, trong mắt có vẻ vô thố giống như trẻ con.
Ta cười cười, nói: “Khăn muội thêu cho huynh, ca ca, giữ cho tốt.”
Hắn gật đầu, không kêu lên tiếng nào, rốt cuộc cũng tỉnh lại mà đi theo phía sau ta.
Thế nhân cũng có trường hợp hồi quang phản chiếu, trong nhà ta trước kia có một lão ma ma, từ hồi mẹ sinh ra đã ở bên nàng, khi sinh bệnh nặng được đưa về nhà, mẹ nói thời gian của bà ấy không còn nhiều, bảo chúng ta đi thăm.
Lúc đến thăm, lão ma ma rất có tinh thần, xuống đất làm một bàn đồ ăn chiêu đãi chúng ta, mẹ cùng bà ấy nói rất nhiều chuyện riêng, khi đi, ma ma tặng rất nhiều thứ, còn quỳ gối phía sau dập đầu với chúng ta.
Mẹ bảo bà ấy đừng tiễn nữa, cố kìm nước mắt.
Ma ma đầy mặt đều là yêu thương, nói: “Tiễn phu nhân và tiểu thư một đoạn đường, đa tạ chủ tử nhiều năm đối xử tốt như vậy.”
Đi về nửa đường, nhi tử của ma ma đuổi xe bò theo.
Nói ma ma sau khi về nằm lên giường đã đi rồi.
Mẹ nói: “Người bị bệnh nặng không đi, chỉ để lại một hơi cuối cùng chính là để gặp mặt người quan trọng lần cuối cùng. Gặp rồi, hơi ấy cũng hết.”
Cách ngàn cửa chính, vạn cửa sổ, biển người tấp nập.
Hơi thở của Hoàng Hậu nương nương
Tan rồi.
Trong không trung của Tử Cấm Thành vang vọng tiếng chuông tang.
Ta mang theo một người di chuyển về phía ngược lại.
Trong lòng cảm thấy kỳ lạ.
Nơi không thể nào có được tình yêu, vì sao có thể nuôi dưỡng ra thứ tình cảm lớn như vậy?
109.
Hoàng Hậu qua đời, Lý Quân Khoát tổ chức tang lễ long trọng nhất cho nàng, cũng coi như cảm ơn nàng vất vả lo liệu chuyện lục cung mấy năm nay.
Phương Tần khóc lóc thảm thiết một ngày, suýt nữa ngất, lại tự xinh túc trực bên cạnh linh cữu của Hoàng Hậu, Hoàng Thượng đồng ý.
Ta lại cảm thấy kinh ngạc.
Ngày thường, Diệp Dịch Vy cũng không thân thiết với Hoàng Hậu, vì sao lại thương tâm đến thế.
Thần Phi quỳ gối lên đêm hương bồ, nhắm mắt niệm Phật.
Sau khi nghe xong câu hỏi của ta, nàng nói: “Diệp gia muốn nàng phải thương tâm, nàng không thể không nghe!”
Ta ủ rũ cụp đuôi, “À.”
Ta cũng muốn túc trực bên linh cữu của Hoàng Hậu.
Nhưng Phương Tần ở đó, ta không muốn đến nữa.
Chỉ sợ nàng ở trước mặt Hoàng Hậu gây sự với ta.
Cũng sợ ta nhịn không được mà nổi nóng trước mặt bài vị của Hoàng Hậu nương nương.
Không hiểu được tại sao, cùng một mẹ đẻ ra mà lại có thể khác nhau nhiều như thế.
Thần Phi đoán được tâm tư của ta, nàng nói: “Chỉ cần thành tâm, không cần phải câu nệ là ở đâu.”
Bây giờ nàng dịu dàng hơn rất nhiều, trong khuôn mặt trầm tĩnh của nàng, ta giống như nhìn thấy bóng dáng của Hoàng Hậu.
Ta học theo dáng vẻ của nàng, ngay ngắn quỳ gối trước mặt Bồ Tát.”
Cầu Bồ Tát phù hộ, cầu mong kiếp sau Hoàng Hậu nương nương không phải làm Hoàng Hậu nữa.
Phù hộ cho Hoàng Hậu nương nương, kiếp sau có thể tìm được tri kỷ chân chính, luôn luôn ở bên cạnh nàng.